Trang trong tổng số 1 trang (4 bài viết)
[1]

Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

Câu chuyện tình của Gió
== Lê Chi Anh ==


Gió quen nàng trong một lần dạo phố khi nàng đang đứng bên cửa sổ chào bình minh. Gió và nàng yêu nhau từ đó, cứ mỗi bình minh Gió vẫn thường ghé thăm nàng bên khung cửa sổ. Nàng thường mở cửa chào Gió bằng một nụ cười thật tươi.
Gió hỏi nàng: Em khỏe không?
Nàng trả lời: Em khỏe.
Gió lại hỏi: Hôm qua em có ngủ ngon không?
Nàng trả lời: Cảm ơn anh, em ngủ rất ngon.
Gió lại hỏi: Hôm nay có công việc gì vui và mới không?
Nàng trả lời: Em đang vẽ tiếp cho tác phẩm hội họa... rất nhiều... và rất nhiều, câu chuyện kéo dài khi Gió và nàng chào nhau buổi sáng. Và cuối câu chuyện, Gió nhìn nàng mỉm cười, chúc nàng một ngày mới thật vui vẻ. Gió lại thổi qua cửa sổ và chào tạm biệt nàng.

Rồi thật lâu Gió không ghé thăm nàng. Gió luôn bận rộn với công việc đem lại hạnh phúc cho mọi người và như thế Gió cuốn theo cơn lốc xoáy của thời gian cho những cái tôi làm việc của Gió. Gió luôn đi đây đó để gặp những mối quan hệ trong công việc của Gió, thỉnh thoảng Gió lại nhớ đến nàng. Còn nàng, nàng hàng ngày vẫn ngồi vẽ bên khung cửa sổ mang theo nỗi nhớ về gió. Nàng vẫn luôn một mình trong cái vẻ cô độc lẻ loi bên khung cửa chào bình minh. Thỉnh thoảng nàng mở tung cánh cửa chào bình minh rồi khép lại.
Một bình minh khi những phiến lá me bay bay, cùng với những cơn mưa mùa hạ kéo về bên khung cửa sổ, với những cơn mưa kéo dài không dứt, không khí ảm đạm của bầu trời khiến cái dáng mỏng mảnh của nàng mệt mỏi đổ xuống sàn nhà khi nàng đang vẽ. Nàng biết mình bị ung thư từ đó. Căn bệnh di căn kéo dài cùng với những cơn đau làm nàng càng bé nhỏ mỏng manh. Nàng vẫn tiếp tục vẽ, nàng vẽ như sợ một mai mình không còn được vẽ nữa. Thỉnh thoảng nàng vẫn mỉm cười một mình bên khung cửa sổ khi nàng gọi điện cho Gió.
Gió vẫn cuốn theo thời gian cho công việc. Gió lạnh lùng. Gió cô độc. Gió luôn mang trong mình cái quan niệm rằng cuộc đời có quá nhiều nỗi lo, mà mỗi công việc không thôi cũng đủ mệt mỏi cho cuộc sống. Gió không có nhiều thời gian dành cho tình yêu vì thế Gió nghĩ thỉnh thoảng gió chia sẻ với nàng vậy là cũng đủ hạnh phúc không nhất thiết bên nhau mới là yêu. Thỉnh thoảng Gió vẫn hỏi ta yêu nàng như vậy có đúng nghĩa một tình yêu? Lý trí và trái tim luôn khác nhau, và có lẽ trong con người Gió cũng thế. Lý trí lạnh lùng, cô độc. Lý trí luôn bảo Gió không yêu nhưng trái tim có lý lẽ riêng của nó. Trái tim Gió bảo rằng Gió yêu nàng. Khi nhìn những giọt mưa rơi vào một ngày mưa Gió hiểu rằng Gió rất cần nàng. Gió quyết định vứt bỏ tất cả công việc đang làm để về bên nàng. Gió lao đi như cơn lốc xoáy về nơi ngôi nhà  có nàng. Gió thổi mạnh vô cửa từng tiếng. Một phút rồi hai phút cánh cửa mở tung, có lẽ nàng không bao giờ đóng cửa.

Nàng nằm đó trên cái giường lạnh xung quanh là những ống trợ tim và bình truyền nước... Hai con mắt nàng lúc nào cũng nhìn về cửa sổ như chờ đợi một điều gì đó.
Gió bật khóc... nhẹ nhàng thổi trườn qua người nàng.
Gió lo lắng hỏi: Em khỏe chứ?
Nàng mỉm cười: Em vẫn khỏe Gió ạ, em chỉ khó thở ít thôi, em đau tim đấy mà. Nàng mỉm cười vui sướng nàng khẽ chỉ vào bức tranh cạnh giường thì thào "em vẽ bức tranh tặng Gió". Nàng bảo nàng vẽ một cánh đồng đầy hoa nơi ấy có một ngôi nhà, có nàng và Gió đang đứng bên cửa sổ nhìn ra bầu trời theo cánh diều bay. Một ước mơ cho hạnh phúc của nàng và Gió. Nàng khẽ nói nhỏ "em yêu Gió, Gió ạ. Em biết Gió sẻ trở về với em mà".
Gió mỉm cười trong hạnh phúc khẽ hôn lên vầng trán rộng của nàng, Gió hạnh phúc bảo "em vẽ đẹp lắm Gió cũng yêu em nhiều".
Nàng nắm lấy tay Gió, đôi mắt nhìn nhau mỉm cười.
Hai trái tim như hòa nhịp sóng. Gió khẽ thay khăn đắp trên trán nàng, hơi thở của nàng có vẻ mệt mỏi. Gió giúp nàng ăn bữa sáng, nàng ráng nuốt những muỗng cháo của Gió. Nàng mỉm cười, Gió ngồi cạnh nàng nhìn nàng âu yếm. Sau bữa ăn nàng có vẻ mệt mỏi nàng cảm thấy mình khó thở, nàng khẽ nắm bàn tay Gió.
Nàng bảo: Em cảm thấy hơi mệt Gió ạ. Em ngủ một chút nhé. Anh nhớ ngồi đợi em dậy nhé!
Gió gật đầu mỉm cười: Ừ em ngủ đi! Gió sẽ luôn bên cạnh em, sẽ đợi em.
Nàng khép đôi mắt và chìm sâu trong giấc ngủ không mộng mị, bàn tay nàng vẫn nắm hờ bàn tay Gió.
Chiều hôm ấy trời mưa thật to. Giống như ông trời cũng muốn chia sẻ với nàng vậy. Thỉnh thoảng hai, ba y tá lại ghé đến bên giường xem sức khỏe cho nàng. Một giọt... hai giọt... từng giọt nước truyền vào cơ thể nàng cứ rơi rơi. Gió lịm đi trong giấc ngủ cạnh giường nàng.

Nàng nằm đó đôi mắt khép kín, nàng cảm giác như người khỏe hẳn. Nàng cảm thấy như mình đang đứng dậy cạnh giường mình. Nàng bỗng nhìn thấy Gió đang nằm ngủ. Nàng gọi mãi nhưng Gió không trả lời. Nàng ngồi nhìn Gió đang ngủ. Nàng ôm lấy bờ vai của Gió, trái tim nàng đau nhói, nàng yêu Gió biết bao. Nàng khóc. Phía cửa sổ chợt lóe một ánh sáng, nàng thấy cha. Cha đang đứng đó bên khung cửa sổ mỉm cười, dang rộng đôi tay đón lấy nàng. Nửa như muốn theo cha nửa như muốn ở lại với Gió. Nàng ôm cha, bật khóc. Cha vuốt nhẹ mái tóc nàng, cha an ủi trái tim bé bỏng của nàng "rồi con cũng gặp Gió và sẽ hạnh phúc con gái ạ. Sức khỏe của con yếu lắm rồi con đã phấn đấu rất nhiều. Gió rất hiểu con. Và cả cha và con đều biết điều đó. Cha tin Gió luôn có hình bóng con trong trái tim anh ấy". Nàng khóc, nàng nhìn thấy cơ thể của nàng đang dần khó thở... màn hình ngắt quãng... Nàng hôn lên mái tóc Gió một lần nữa rồi theo cha tạm biệt Gió và bước ra khỏi khung cửa sổ đi vào vùng ánh sáng.
Gió nằm bên cạnh nàng, Gió nằm mơ, một giấc mơ như ý mơ của nàng. Gió khản cổ gọi nàng quay lại. Gió khóc, Gió tỉnh giấc.

Y tá gọi bác sĩ, máy báo ở phòng cấp cứu kêu to. Mọi người ai cũng hối hả chạy ngựơc xuôi trợ tim cho nàng. Gió như người vô hồn, miệng lẩm bẩm kêu tên nàng. Bàn tay vẫn nắm chặt bàn tay nàng.
Tối hôm ấy, Gió lượn xung quanh nàng, chốc chốc Gió nghe tiếng rên khe khẽ nơi nàng.
Tất cả các bác sĩ tập trung lại tìm mọi cách để cứu nàng, họ xem phim, họ thực hiện ca mổ, nhưng nàng xuất huyết quá nặng. Và nhịp tim nàng đứng lại, nàng ra đi.

Gió như người vô hồn đứng im nhìn mọi người phủ khăn trắng lên người nàng, một khoảng đen u tối phủ lên Gió. Và nàng đã ra đi khỏi Gió một cách nhẹ nhàng, không một câu từ giã như cái định mệnh hợp rồi tan vào một đêm trời mưa. Nàng ra đi khỏi Gió về một nơi bình yên, nơi không còn có Gió bên cạnh, nơi nàng không còn nỗi đau về thể xác, nơi mà Gió mãi mãi không còn gặp nàng, nàng trở về với đất.
Gió heo may, Gió u tối, Gió ảm đạm, Gió ôm hình ảnh nàng trong lòng. Ngày tiễn đưa nàng, Gió thấy mình trống rỗng như mất một phần thân thể. Gió nhìn nàng chìm sâu trong lòng đất.

Một buổi tối, mọi người thấy một cơn gió thổi qua. Cơn gió ôm lấy bức tranh của một cô gái, cơn gió lướt nhẹ đi vào bóng đêm. Ngoài kia, mưa vẫn rơi, như cơn mưa lòng của Gió. Những cơn mưa như đang hát, theo bóng ngọn gió đang lướt đi trong đêm...
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

Lời tỏ tình trong đêm sinh nhật
== Lê Chi Anh ==


Phố lên đèn... nó hì hục ngồi gõ lách tách cái máy vi tính soạn giáo án chuẩn bị cho ngày mai đến trường, thì "reng... reng..." tiếng chuông kêu to làm nó giật cả mình... Anh gọi qua điện thoại...
Anh: Bé đang làm gì đó? Hôm nay nhận nhiều quà không?
Nó ngớ ngẩn: Quà gì hả anh? Mà hôm nay là ngày gì nhỉ?
Anh: Trời đất! Sinh nhật bé mà bé không nhớ à?
Nó ngơ người lật tờ lịch ừ nhỉ hôm nay sinh nhật nó mà nó quên mất.
Nó: Em quên mất...hi hi... (cười dễ thương)
Anh: Em ra ngoài hiên nhà đi nào!
Nó lí nhí: Dạ.
Nó mở cửa bước ra khỏi nhà, nó tròn xoe mắt... Anh đứng đó cùng với mấy đứa bạn thân ôm cái bánh sinh nhật ghi dòng chữ "happy birthday" to tướng. Nó bất ngờ đến bật khóc... Mọi người cùng tiếng vang to hát đồng ca "happy birthday" chúc mừng nó... Nước mắt nó chảy trong hạnh phúc... Mọi người ùa vô nhà uống nước rồi kéo nó đi quán cà-phê.
Nó ngồi sau anh. Chiếc xe máy chạy nhẹ nhẹ trên con phố gió thổi luôn qua mái tóc anh. Anh ngồi phía trước nó bờ vai rộng vững chãi che gió cho nó. Anh mỉm cười.
Anh: Em có bất ngờ không?
Nó: Dạ có.
Anh: Năm nay em đã 30 rồi phải không nhỉ?
Nó: Vâng.
Anh: Em lấy chồng là vừa rồi đấy!
Nó: Hi hi... Dạ. Em đang chờ một hoàng tử đến rước mà chưa thấy anh ạ.
Anh: Em nguyện ước đi, lát thắp nến... em ước thế nhé!
Nó: Hi hi... (cười to vui vẻ) vâng. Hy vọng điều ước sẽ linh nghiệm anh nhỉ!
Anh: Em ngồi sau có lạnh không thế?
Nó: Dạ không ạ.
Rồi cũng đến quán, nó theo anh và chúng bạn vào quán... Mọi người cùng ngồi quanh quẩn bên nhau... Nó chiếm vị trí của chủ nhân bên cái bánh to tướng và anh. Nó tuyên bố lý do, và ngẫm nghĩ một chút về  ước mơ cho cuộc đời nó và anh. Rồi khai tiệc vui chơi.
Bất ngờ anh lên tiếng: Xin các bạn vui lòng lắng nghe.
Anh mở mi-gờ-rô thật to. Mọi người im bặt. Anh tiến đến bên nó nhẹ nhàng mời nó lên sân khấu. Anh bảo với mọi người "đây là người mà tôi yêu nhất trong cuộc đời, người đã cùng tôi đi một chặng đường dài từ trung học đến đại học và đến khi đi làm, chúng tôi đã gắn bó suốt
hơn mười năm. Cô ấy luôn động viên tôi suốt chặng đường dài... và tôi đã suy nghĩ rất nhiều về người bạn mà tôi yêu quý... và tôi biết tôi đã yêu... Hôm nay nhân sinh nhật em tôi muốn nói với các bạn và em rằng tôi rất yêu em... và mãi mãi là như thế... tôi hát tặng em một bài hát: TÌNH YÊU DIỆU KỲ".
Và anh làm nó bất ngờ trong giây phút hạnh phúc... nó bật khóc... nó và anh cùng nắm tay nhau bên một nụ bông hồng anh tặng... Sau khi nghe anh hát mọi người vỗ tay râm ran cả đất trời... 9h30, mọi người bắt đầu hoà nhịp cùng nhảy với bản nhạc nhẹ nhàng... "love story". Sau khoảnh khắc 10h ai cũng vui rạng rỡ và ra về... Nó ngồi sau anh chiếc xe nhẹ nhàng lướt đi trong co phố đêm với vài ánh đèn vàng trên phố. Nó cảm giác lạnh lạnh nó khẽ ôm nhẹ anh, thò tay vào túi áo khoát anh cả hai im lặng, hạnh phúc thật nhẹ nhàng.
Nó: Vì sao anh lại yêu em? Anh còn rất nhiều cơ hội ở phía trước mà.
Anh: Vì sao ư cô bé... vì em là người hiểu anh nhất... vì em có tâm hồn đẹp...
Nó: Hi hi... cảm ơn anh thật nhiều!
Anh: Sao lại cảm ơn chứ? Đó là tình yêu thực sự mà.
Nó: Nhưng em vẫn buồn vì em có nhiều nỗi khó khăn của cuộc đời, yêu em anh sẽ khổ lắm.
Anh: Thì chúng ta cùng bù đắp nỗi khổ cho nhau mà em... rồi sẽ ổn cả thôi.
Nó: Dạ, mà anh nhớ suy kỹ nghĩ đã nhé.
Anh: Hi hi... suy nghĩ kỹ lâu rồi em ạ, em mà chạy đến chân trời, anh cũng sẽ bắt được em về với anh... Hi hi...
Nó: Hi hi...
Nó ngồi sau anh thoáng chút buồn qua đi. Vẻ bình yên nơi anh truyền lại làm nó vững vàng tin tường hơn bên anh... Gió đêm phố núi thật lạnh... Gió thổi qua phố đêm đập vào mái tôn nghe từng cơn rít to. Nó và anh đi trong mùa đông thật ấm áp trong  mối tình đầu tiên trong đời nó. Nó về nhà chào tạm biệt anh và đi ngủ... đêm bình yên trong giấc mộng đầy màu hồng hương tình yêu.

(còn tiếp)
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

chianh

MẸ ƠI!
Cả ngày hôm nay bé LAN cứ đi ra rồi lại đi vào nó chẳng cười được một tiếng.Ngày mai là đám cứoi của mẹ cái LAN.thế mà con bé không chịu nhìn mặt mẹ.nó giận mẹ.LAN chạy qua nhà tôi ngồi vào lòng tôi và khóc nó bảo:''CON YÊU MẸ LẮM CÔ AH,NHƯNG CON GIẬN MẸ TẠI SAO MẸ LẠI BỎ CON ĐI LẤY CHỒNG"tôi ôm nó vào lòng hôn lên vầng chán cô bé.nhìn con bé tôi cũng cảm thấy giận mẹ đứa bé rất nhiều.
chị HOA là mẹ của bé LAN chi sinh ra trong một gia đình đông anh em.nhà nghèo cha thì đi xe ôm, mẹ thi bán hàng tạp hóa ở chợ từ bé chị luôn được nuông chiều ,hay ham chơi nên hoc đến lớp 9 thì học không nổi thế là ba mẹ đành cho nghĩ học ở nhà với mẹ phụ bán hàng.Năm 18 tuổi HOA quen một anh bạn làm nghề lái xe tên TUẤN...chằng biết sao cuối tháng về báo cha mẹ con có em bé thế là một cái đám cứơi ngoài ý muốn được tổ chức.HOA ra ở riêng cô ở nhà nuôi con ,chồng làm việc cả ngày kiếm tiền cho cả nhà.khi con tròn 2 tưổi để có tiền nhiều nuôi con TUẤN phải tăng ca làm,anh làm đến tối mịt mới về.HOA cũng hiểu hoàn cảnh của gia đình nên chi cũng gửi con cho bà ngoại đi làm thêm...chị xin làm rửa chén rồi...phụ bán áo quần...cuộc sống rất hạnh phúc....luôn nghe rộn vang tiếng cười trong gia đình...thỉnh thoảng nhìn đôi vợ chồng âu yếm nhìn nhau tôi cũng ngượng mộ.khi bé MAI con gái chi HOA lên 7 thì chi mai có bầu bé LAN..từ ngày có cái LAN vợ chồng sống vất vả hơn..anh TUẤN tăng giờ đi làm xe đi theo chuyến ,một tháng vợ chồng ít gặp nhau hơn.HOA cũng buồn...chị ghen tuông bóng gió. vợ chồng thường gây lộn ném chén bát,,,,..nhựng tuấn vẫn chịu đựng cho đến khi LAN ra đời.tình vợ chồng sứt mẻ..tuấn bỏ lan lên sài gòn mang theo bé MAI...VÀ ở lại sài gòn lập nghiệp.từ khi chồng bỏ đi HOA bắt đầu xa ngã cô thường hay đánh bài.chơi thấu đêm,và uống rượu LAN luôn bị chị HOA mỗi lúc say về là bị đánh đòn vô cớ,thỉnh thoảng đòi đưổi luôn LAN theo bố của nó.LAN chị im lặng khóc.con bé chỉ mới 5 tuổi.Mỗi lấn như thế LAN ôm tôi và khóc chờ cho mẹ mệt ngủ con bé đi lấy khăn đắp lên chán mẹ.Tôi pha ly nước chanh và cho chị uống.chờ mẹ ngủ con bé lại lấy hình bố và chị ra nhìn ôm vào lòng và khóc.rồi bé LAN cũng vào lớp 1.chị HOA cũng bắt đầu nguôi ngoai.Chị mở tiệm phở bán qua ngày.thỉnh thoảng cái LAN phụ mẹ cùng bán.1 năm sau đó vì bé MAI
cũng nhớ mẹ thế là anh TUẤN liên lạc lại với chị..chị dẫn LAN vô sài gòn gặp ba.Tưởng kết quả sẽ êm dịu,nhưng tuấn quyết định không quay về. Anh đưa ra lý do không hợp nhau, thế là chị cũng ra tòa ly dị.Rốt cuộc chỉ tội 2 đứa nhỏ...một đứa ở với mẹ,một đứa ở với ba.ngày lên tòa về nhìn chị không khóc nhưng tôi biết chị cũng buồn.Cuộc sống tự tin không mất trong chị ,chị vẫn yêu đời.làm việc tốt.. với cái tuổi 34..chị vẫn đầy sức sống và xinh đẹp.chị vẫn được nhiều ánh mắt để ý...rồi một hôm chị đưa một người đàn ông lạ mặt về nhà.bảo là tụi chị sẽ lấy nhau.bé lan chị im lặng,dạo đó nó ít cười ít nói.buổi tối sau những giờ làm việc chị ít để ý bé LAN hơn,chị gửi con bé ở nhà tôi rồi đi chơi với người đàn ông mà tôi không rõ lắm.rồi một sáng thức giậy con bé LAN gọi mẹ ý ới sau nhà...nó khóc to...tôi thức giấc chạy ra sau tim đập mạnh...sửng người thấy con bé khóc...trên bàn có một tờ giấy..tôi đọc mới hay chi HOA bỏ theo người đàn ông bảo đi lập nghiệp xa gửi con bé lại cho tôi...kèm theo số tiền gửi nuôi con bé.tôi lúc đầu cũng mệt mỏi vì thật tình bản thân tôi trứơc tình huống khó sử này nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ của bé LAN tôi bị khuất phục tôi quyết định nuôi lAN.Đúng một măm sau hàng tháng tôi nhận được những đồng tiền cỏn con nơi bưu điện mà không viết tên người gửi nhưng tôi biết chị đang gửi cho tôi.cuộc sống cứ trôi theo thời gian LAN lớn dần con bé xinh đẹp hiền,ngoan...và với tôi nó là điểm tựa hạnh phúc nhất.Tôi luôn phấn đấu hết mình vì con bé.Khi cái lan lên 7 vào mùa xuân khi đất trời sang xuân.30 tết tôi đang cúng cho ông bà thì thấy một người phụ nữ đẹp bước vô nhà..tôi nhìn chặp lâu mới nhận ra chị HOA...chị bảo chị về thăm bé lan,và chúc tết nó.tôi ngoảnh ra sau gọi lan.nó bứơc vào nhìn mẹ to tròn con mắt.rồi im lặng cuối đầu.chị ôm nó vào lòng,xoa đầu nó.con bé đẩy mạnh chị ra nó gào to:CON GHÉT MẸ..rồi vụt chạy.Tôi nhìn người đàn bà không mấy thiện cảm rót nước mời chị hoa uống nước.chị bảo chị có lỗi với LAN,nhưng chị cũng lỡ yêu người đàn ông ý.anh ý không chấp nhận đứa con riêng của chị.nên chị gửi cho tôi.để vài bữa nữa mang con bé về nuôi.tôi chỉ mỉm cười buồn thay cho số phận con bé và người mẹ ấy.chị nói song gửi quấn áo mới cho bé LAN và chào tôi rồi ra đi...cô vuốt tóc bé lan rồi hôn nhưng con bé gấm gừ.khi mẹ đi thật xa con bé bắt đầu khóc chạy theo gọi mẹ...ơi.Thế rồi chị ra đi khỏi con phố nhỏ mang theo nỗi nhớ con về với người đàn ông lạ.Cuộc sống của chúng tôi vẫn như củ. mọi cái vẫn bình thừơng,thỉrnh thỏang.tôi vẫn thấy LAN ngồi khóc một mình.Tôi biết dù thế nào thì tình mẫu tử vẫn thiêng liêng hơn tất cả ,dù tôi cho bé LAN tất cả tôi có cũng không thể nào bằng tình yêu con cái với cha mẹ ruột.chúng tôi dựa vào nhau để sống.tôi làm thêm tăng ca để nuôi bé LAN.Thỉnh thỏang chị họa về mua vài thứ thăm con rùi cho tiền nó rồi lại đi.LAN không bao giờ nhìn mặt mẹ.nó chỉ để tôi nhận quà dùm.Cuộc sống kéo dài khoảng một năm sau đó.thì chi HOA lại về xóm và dẫn theo người đàn ông về.Một đám cưới diễn ra. Tối đó lAN cứ đi ra rồi đi vào mai đám cứoi mẹ mà nó không cười một lần,nó qua nhà tôi và ôm tôi khóc:CON YÊU MẸ LẮM SAO MẸ LẠI LẤY CHỒNG BỎ CON Ỏ LẠI HẢ CÔ? tôi chi biết ôm nó vào lòng hôn lên vầng chán nó,và khóc trứơc tình cảnh của con bé.ngày lấy chồng HOA đẹp trong váy cứoi bên chú rể LAN cũng được mặt áo đẹp bên mẹ.Đám cứơi trôi nhanh và chỉ vài ít ngượi dự.Thế là chị HOA có một gia đình mới.chị ngỏ ý rứoc lAN về ở với chị.lúc dầu LAN ôm tôi chặt không chịu đi con bé khép nép đứng phía xa mẹ nó.Tôi phải khuyên nó thật lâu nó mới theo mẹ.Ngày lAN đi tôi trống rỗng như mất một phấn thân thể và cũng khóc khi cái bóng con bé xa khuất.cuộc sống của tôi vẫn trôi đều đặn ,lâu lâu tôi nhận đựơc thư của bé lAN kể về nơi nó sống.tôi cũng yên tâm.Cuộc sống cứ trôi nhanh vậy mà đã 4 năm.một hôm tôi đang lặt rau trong vườn thì chợt nghe một tiếng gọi ngoài sân.tôi thót tim sao giống giọng bé lAN.Tôi ngoảnh lại đúng là lAN thật con bé nhìn tôi kêu cô một tiềng rồi òa khóc.Tôi dẫn con bé vô nhà .rót nứoc và hỏi han.mới hay mẹ con bé mất rồi.chị HOA bị ung thư nặng và qua đời trứớc đó một tuần.bố dượng cũng điện cho ông bà ngoại lên đón LAN về.và ông ấy ra đi mang theo em trai cùng mẹ khác cha.lAN chốn nhà về quê với tôi.Nhìn hoàng cảnh con bé tôi cũng không cầm đựoc nứoc mắt.Tôi điện cho ông bà ngoại con bé ,cho họ yên tâm và nói rỏ sự tình.dù gì thì tôi nuôi con bé từ nhỏ.nên ông bà cũng bằng lòng cho LAN ở lại với tôi.vì giờ ông bà cũng khó khăn.mà các gì cậu mợ thì ai cũng ngại nuôi nó.thế là lAN LẠI về ở với tôi.Tôi ra phường xin đăng ký thàm thủ tục con nuôi cho LAN.Chúng tôi lại bên nhau.LAN càng sinh đẹp tháo vát.hàng ngày LAN đi học....thỉnh thoàng ra chợ cùng bán hàng với tôi.Cô bé rất ngoan chăm chỉ và rất có hiếu...thỉnh chúng tôi vẫn ra bờ sông ngồi giặt đồ và tâm sự.chúng tôi thường giặt đồ song nhìn hoàn hôn rồi mới về.một hôm trời mưa to tôi nhìn đông hồ 9h giờ đêm mà con bé chưa đi học về tôi sốt ruột mặt áo mưa mỏng chạy đi đón cái LAN..tới nhà thấy thì thấy LAN không có ở đó tôi quây cuồn hớt hải chạy tìm LAN khắp nơi mà không thấy cô bé đâu cả tôi bật khóc.thẩn thờ đi về nhà thi thấy một người đàn ông lạ đang bông lAN trên tay.con bé bị sốt nặng vi cảm thì phải và sỉu giữa đường về.và người đàn ông ấy gặp lAN giữa đường.tôi cám ơn người đàn ông lạ và hớt hải đữa con bé vô nhà...LAN nóng ran cả người con bé vừa nóng ran người miệng vừa ú ớ kêu MẸ ƠI và tay quờ quạng vào không trung làm tôi bật khóc tôi.tôi ôm lấy lan hôn chán nó và nắm chặt tay nó.con bé bình yên bớt mơ và ngủ yên lặng. tôi cả đêm không ngủ vì thương lAN như mình vậy.chốc chốc lại thấy lAN nôn thốc nôn tháo làm tôi xót cả ruột căng bênh cũng giảm dần sau hai ngày. Một hôm tôi mang cháo lên cho LAN ăn LAN nhìn tôi thật lâu con bé ra hiệu tôi lại gần và để chén cháo xuống nó gối đầu lên người tôi nhìn tôi va bặt khóc gọi MẸ.tôi không tin nổi cứ như là giấc mơ vậy...tôi thấy mình hạnh phúc tuôn chào trong cài tình thiêng liêng của từ mẹ tôi bật khóc trong vui sướng.và rồi LAN cũng khỏi bệnh cố bé hồng hào hơn.và lại đi học.hai mẹ con chúng tôi lại dựa vào nhau để sống LAN thương tôi vất vả nên lén mẹ đi bán hàng sau giờ học để phụ giúp.và nhiều lần hàng sóm gặp và tôi la LAN.Tôi chỉ muốn lan học thật giỏi.trong làng có rất nhiều người đàn ông để ý tôi.họ bắt đầu yêu thương phận người như tôi.nhưng tôi khướt từ tất cả...vì tôi sợ LAN buồn.rồi lan vào cấp 3 thi đậu đại học SƯ PHẠM...nó xa tôi cả ngàn km.nhưng thỉnh tôi vẫn nghe LAN gọi điện về nhà làm nũng với tôi.tôi luôn hạnh phúc vì có LAN...năm LAN vô sg học tôi liên lạc đựoc với anh tuấn...tuấn đón lAN về nhà anh ở.Tôi xa con mà quặn thắt trong nỗi nhớ.LANvẫn luôn về thăm tôi ngày tết...lAN y như một thiếu nữ xinh đẹp hơn cả chị HOA,chúng tôi thừơng lên thăm mộ chị hoa vào dịp tết.và lan mỉm cười với HOA và bảo me ơi giò con đã có mẹ cúc chăm sóc con rồi mẹ cứ yên tâm vì bên con có mẹ cúc luôn ben cạnh.lan luôn mỉm cừơi trong mắt tôi.
LÊ CHI ANH
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

chianh

NHẬT KÝ CỦA TRÁI TIM
Tôi là trái tim của một cô bé,tôi sinh ra trên một cơ thể không mấy may mắn.Khi cô bé chào đời tôi hạnh diện được là một trái tim sống dồi dào,trong bao yêu thương hoan hỉ của cả cha và mẹ cô bé.Cha mẹ cô bé yêu cô bé hết mức, luôn chăm lo cho cô bé từng li,từng tí.Và dĩ nhiên tôi được hưởng thừa sức sống khỏe mạnh ấy dưới sự chăm lo của cha mẹ cô bé.Và tôi luôn gieo yêu đời vào tình cảm của cô bé,lúc nào tôi và cô bé luôn mỉm cười khanh khách khi mà bố mẹ cô bé âu yếm ôm cô bé vào lòng cái hạnh phúc được tròn 12 tháng tuổi.Và khi đến bứơc qua tháng thứ 13,số phận không may mắn đã đến với cô ấy.Phải cái số phận vào một đêm mà chúa ban suống cuộc đời con người tôi đang kể,cô bé ăn phái loại bột không tốt cho em bé và cô bé bị tiêu chảy nặng.Căn bệnh sảy ra thời bao cấp .mà thời ấy thì không có thuốc tốt như bây giờ...ngày nào cô ấy cũng bi tiêu chảy.và được bac sĩ đưa vào loại bệnh nhân có khả năng sống sót rất ít.Tôi cũng teo tóp theo sưc khỏe của cô bé,tôi khó thở hơn,mạch máu trong trái tim như gần ngừng đập.bác sĩ đưa cô bé qua phòng cấp cứu nằm với những trẻ em sốt bại não.Cơ thể cô bé lại bị càng nặng hơn, bác sĩ bảo cô bé bị nhiễm sốt của trẻ bị bãi não,những đêm co giật,những lấn tôi phồng lên thở và bóp lại gồng mình giúp cô bé,tôi kết hợp với các bộ phận khác và ơn trời dưới sự chăm sóc của bác sĩ và có chúa phù hộ.Cô bé được hồi sinh khỏe lại và hết hôn mê tỉnh hẳn.Cô bé được đưa về nhà,tôi linh cảm giọt nước mắt cha mẹ cô bé tuôn chào và tôi cũng vui lây.Nhưng một tháng sau đó cha mẹ cô bé phát hiện ra cô bé có vẻ bất thường về các hoạt động tay chân và đi khám bác sĩ. bác sĩ đưa ra kết luận cô bé sẽ bi tật nữa người bên trái,do sốt viêm màn não và tay chân co rút.Tôi cũng biết linh cảm nỗi buồn của cha mẹ cô bé,nhưng chỉ la một sự linh cảm non nớt vì tôi chưa phài là một trái tim trửơng thành.cha mẹ cô bé luôn tìm cách để làm lành bệnh tật cho cô bé.khi cô tròn 4 tuổi .Tất cả các bệnh viện ở sài gòn,hà nội...đều có mặt đăng ký của bố mẹ cô bé. Dưới sự giúp đỡ cửa bác sĩ , mẹ cô bé tập trị liệu cho cô bé bằng xoa bóp,với sự động viện mạnh mẹ của mẹ cô bé.Cô bé bắt đầu tập đi bằng bốn ngón chân...rồi đi được cả bàn chân.bàn tay cũng bắt đầu duỗi thẳng không nắm lại và cong nữa. cô bé phát âm đựoc nói chuẩn âm.Gần như bình phục 70%phải nói là lúc ấy tôi đã gồng hết lý trí ,và suy nghĩ để giúp cô bé vượt qua chính mình dứoi sự động viên của cha mẹ.tôi đã phải trãi qua nhũng lúc thót tim vì nhũng bước đi đau đớn vã mồ hôi,nhũng lấn đau nhói để nắm cầm, và phát âm...cũng ơn trời tôi cũng hoàn thành gấn như song phần mở đầu cuộc đời cô bé.
Và khi cô bé lơn hơn một tí,nhìn các bạn đến trường cô tò mò và cũng đòi đi học...cha mẹ cô bé cũnng thương con
và cũng để tiện cho công việc đi làm họ xin gửi cô bé vào một trừơng mẫu giáo công lập.lúc đầu các giáo viên có vẻ e ngại vì sẽ khó khăn chăm sóc một đứa bé như vậy,nhưng thấy cô bé có thể vẫn hoạt động tốt tay phải và có thể cầm viết ,và có thể nói được.Thế la cô bé đựoc nhận vào trường mầm non.Tôi cũng vui lây ,tôi và cô bé vui sướng đến nổi cả tôi và cô bé nhảy cẩng lên hét to:CON SẼ ĐƯỢC ĐI HỌC.Vậy là cô bé và tôi đựợc đến trường ngày đâu tiên đến lớp tôi và cô bé đều hồi hộp. cố bé cứ lóng ngóng và nắm chặt tay mẹ khi đến trừơng vào lớp học
trứơc cái nhìn đầy tò mò của chúng bạn.cô bé đựơc cô giáo xếp ngồi bàn đầu cạnh bàn cô giáo.cô rất hiền từ luôn nhắc cô bé chăm chú học.và nhắc nhở các bạn phải biết yêu thưong cô bé,,,,rồi tuôi thơ cũng trôi qua nhanh với nhũng tâm tư tình cảm non trẻ của trẻ thơ. rồi cô bé bứơc vào cấp một.
Lên cấp một ,bố mẹ cô bé tính gửi cô bé ở một trường khuyết tật nhưng để thuận tiện đón con khi đi làm về.bố cô bé quyết định gửi cô bé vào trường mình công tác thử xem nếu học được thì cho cô bé học tiếp.phải nói là tôi và cô bé hồi hộp đến phát khóc khi vô lớp 1,vì lúc đó cô bé bắt đầu giống ngừoi lớn biết mặc cảm lo sợ vì nhìn thấy ánh mắt đầy tò mò của chúng bạn.cô bé được cô giáo yêu tiên xếp ngồii bàn đầu như mẫu giáo

Lúc mới vô cô bé được cô giáo xếp ngồi gần một anh bạn.Anh ta sợ cô bé đến khóc thét lên đòi cô cho cháu ngồi chỗ khác ,cô bé buồn hẳn tôi cũng buồn theo. Những ngày đầu tiên đến lớp với cô bé thật nặng nề với cái nhìn e ngại của chúng bạn, nhiều lúc cô bé buồn đòi bố mẹ cho con không đi học nữa ,con muốn ở nhà,vì tự ái. Nhưng với sử bảo ban tận tình của cô giáo,và bố mẹ động viên cô bé tiếp tục đi học .Với tôi lúc ấy cũng tâm trạng buồn và lo lắng như cô ấy.Cô giáo bắt đầu xếp cho cô bé ngồi một mình ở bàn đầu ,để dễ giúp đỡ cô bé và tạo cho cô bé bớt mặc cảm.Cô bé bắt đầu chăm chú học, cô nghe lời mẹ vẫn mỉm cười với cuộc đời, it tiếp xúc bạn bè mà chỉ chăm chú học.Cô bắt đầu tập học đếm con số và học tập đọc, dưới sự cần cù của mình tháng đầu tiên cô luôn dành những điểm mười. xếp đứng nhì lớp,ngày cầm cuốn sổ liên lạc về nhà.cô bé vui chạy khắp nhà rồi khoe với bố mẹ.tôi cũng reo vui theo cô bé phải nói mạch tim ở mức độ hạnh phúc nhất.từ ấy chúng bạn dần dần có cái nhìn khác biệt với cô bé,chúng có vẻ thân thiện hơn.tôi cảm nhận mình ấm áp lạ khi có một vài cô bạn gái của cô bé rủ cô bé ra sân cùng vui chơi giờ giải lao....Và suốt những năm tiểu học cô bé luôn tự tin về mình.cô bắt đầu học tốt môn khoa học ,và đặc biệt cô có năng khiếu hội họa.cô vẽ rất nhiều lên tường và cả vô vở học bị mẹ oánh đòn.chắc có lẻ từ truyền cảm nơi trái tim của tôi.hihi...một trái tim lãng mạng.và thời gian dần trôi đi,cô bé tiếp tục lên cấp 2.cô bé vẫn tiếp tục học cô ấy học rất giỏi các môn xã hội. như văn.lịch sử và đặt biệt là hội họa.cô gíao chủ nhiệm đăng ký cho cô bé vào lớp năng khiếu mỹ thuật của nhà trừờng.và nhiều lần được đoạt giải thi vẽ của trường và tỉnh....và cô luôn cố gắng phấn đấu học tốt các bộ môn khác.những năm cấp hai với cô là một trời thật đẹp.trong tình yêu thương của thầy cô và bạn bè.ngày thi tốt nghiệp cấp 2..cô cũng vui mừng được bược qua ngưỡng cửa trung học cơ sở và thi chuyển cấp và đã vào được một trừơng trung học .những ngày ở trừơng trung học cô vẫn vui vẻ.Các bạn có cái nhìn khạc lạ vẫn còn đó,nhưng cô vẫn có một số người bạn giúp đỡ chân thành .cô bỏ qua tất cả chi lao vào học tập.Lên cấp 3 cô vẫn phấn đấu học rât giỏi các môn ,vẫn vui vẻ với mọi người.hàng đêm cô vẫn thường tâm sự vói tôi rằng ứớc gì mình bay cao bay xa hơn nưa qua đựoc ngưỡng cửa đại học,và đựoc làm sinh viên.nhiêu khi cô cứ nghi ứơc thế thôi.và cả chính cha mẹ cô cũng chỉ mong có thế.tốt nghiệp trung học song rồi học nghề,những có lẻ lý trí và trái tim của tôi mạnh hơn tôi đã kết hợp chắp ước mơ cho cô bé.cô bé thi đậu tốt nghiệp trung học. và ngữơng cửa đại học rộng mở đón cô.với sự động viên của cha mẹ và cả tôi.Cô bé quyết định thi vào trừơng sư phạm văn và mỹ thuật.ngày cầm giấy báo điểm cô bé buồn lắm rớt sư phạm văn.Vì cô luôn tâm sự với tôi rằng ứơc gì cô sẽ sau này được làm cô gíao giống mẹ.nhưng cô đậu mỹ thuật huế hệ trung cấp.dù thế nào thì cô vẫn tự hào mình vẫn đựợc tiếp tục học và đựoc hửơng chọn cuộc sống sinh viên xa nhà.tôi cũng vui lây với cô ấy tôi luôn động viên cô ấy mỗi khi cô ấy ngồi soi gương một mình và tâm sự với chính mình.cuộc sống sinh viên xa nhà thật khổ.khi cô bé phải đi lại một mình,sống một mình như bao sinh viên khác.cô không thể đi xe vì thế hàng ngày cô vẫn đến trừơng bằng đôi chân không lành lặn của mình..nhiều lúc đi bộ chân sưng phồng và cô té ngã mọi người ngoài phố đỡ cô lên.nhiều lúc tôi thấy nứơc mắt cô ấy rơi tôi thót cả tim.nhiều đêm lên cơn giật kinh phong khiến cả phòng trọ giật mình.cô vẫn tập cố gắng không phiền lòng bạn bè tự lập.và học thật tốt.cô cũng biết yêu và mơ mộng...rồi tình yêu cũng qua cũng trải nghiệm tất cả nỗi đau của sinh viên và tiếp tục học dưới sự động viên của các thầy cô trường mỹ thuật.cô cũng tham gia triễn lãm vẽ tranh...và tới một ngày cô hạnh diện với tôi và cha mẹ khi mang tấm bằng về khoe kết quả học tập của con xếp loại khá
Và cô bé bắt đầu một cuộc sống mới bằng niềm tin với tấm bằng mình sẽ xin đựoc công việc tốt.Cô và bố mẹ cùng làm hồ sơ xin việc.Những ngày đầu đi xin việc thật vất vả.xin vào thiết kế cho báo chí,rồi bên vẽ quảng cáo tất cả đều bị từ chối.đơn giản với một lý do....SỨC KHỎE.Cô bé chẳng nói gì...im lặng tôi cũng buồn theo.Bố mẹ cũng buồn....hôm 5/9 năm 2001 lúc ấy có một số trừơng tiêu học thiếu gíao viên mỹ thuật,Bố mẹ cô bé mạo hiểm quyết định xin vô làm gíao viên cho con.và cô bé đựoc chấp nhận làm cô giáo.phải nói tôi vui và hồi hộp khi mình và cô bé bứơc lên bục giảng lần đầu tiên trứơc các trò thân yêu.như một giấc mơ có thật mà cô ấy từng ao ước.và rồi cô bé đã tự tin làm cô giáo như thế.học trò cũng thương và quý mến cô bé.và thấm chí có cả những đứa trẻ .hay dành kẹo cho cô gíao mỗi khi đến lớp để tặng cô gíao và kể tâm sự với cô bé đủ điều..Tôi cũng vui lây,vậy là cô ấy đã đạt hoàn thiện ước mơ bay xa của mình...và giờ thì với cô ấy học trò và công việc là niềm vui và là niềm tự hào của cha mẹ....hôm nay là tuần bắt đầu khai giảng năm học mới năm thư 6 được làm gíao viên của cô ấy.tôi cảm thấy vui sướng trước năm học và những kỷ niệm học trò và cuộc đời cô ấy.nên tôi tự hào kể cho các bạn nghe về tôi và cô bé.Các bạn tin không,tôi luôn tin rằng chằng có gì là khó nếu ta quyết tâm phấn đấu mạnh mẻ,kể cả khi cuộc đời không tươi đẹp.số phận nằm trong tay chúng ta..và không ai có thể làm chúng ta gục ngã trừ khi chúng tự làm mình gục ngã.tôi đã tự hào vì mình đã luôn động viên cô ấy như thế.và bố mẹ cô cũng thế.tôi viết câu chuyện này nữa chia sẽ với các bạn về tôi về cô bé.và nữa muốn nói với các bạn...CAC BẠN CỦA HTY À..TỰ TIN THẬT NHIỀU NÀO....CHÚNG TA CÙNG TIẾN LÊN NHÉ,,,,,TÔI YÊU CÁC BẠN....
LÊ CHI ANH
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 1 trang (4 bài viết)
[1]