-Đưa xe cho tao- tay cầm chai rượu, tay cầm chiếc dao rọc giấy, tôi hăm dọa một gã xe ôm để lấy chiếc xe máy cà tàng của gã, trong khi chiếc xe ô tô sang trọng của mình đang nằm trong gara sau khi lao vào một bức tường.
Ngồi trên chiếc xe, tôi lao như điên chỉ với một đường thẳng vô định. Lúc đó tôi chưa kịp hỏi, rồi cái đường thẳng này sẽ đưa tôi đến đâu, cho đến lúc này tôi vẫn không thể tin được chính nó đã thay đổi cuộc đời tôi. Đến một khúc cua, đường thẳng bị bẻ gãy. Tôi bay cùng chiếc xe lên một khoảng không cao chót vót. Và sau đó là một âm thanh vang rền lan truyền trong không trung. Cách tôi mười mét, chiếc xe hoàn toàn dập nát, tôi bất tỉnh trên một bờ ruộng.
Trong cơn mê, tôi thấy một thiên thần đang đau đáu nhìn mình vẻ lo lắng. Tôi đưa tay lên chạm vào khuôn mặt thiên thần nhiều lần nhưng không chạm được. Rồi khi tỉnh dậy, vẫn là khuôn mặt đó nhìn tôi. Tôi nhận ra đó không phải là thiên thần mà gương mặt của một phụ nữ bằng xương, bằng thịt. Cô ta tên Hồng. Hồng có khuôn mặt đẹp đến ngây ngất, nếu như lúc đó Mỹ Vân của tôi đứng cạnh cô ta liệu tôi sẽ chọn ai. Tôi hoàn toàn quên đi cơn đau ê ẩm trong người cho đến khi tôi biết một sự thật, đó là sự thật thức tỉnh tôi. Trên cơ thể Hồng, sự cân đối hoàn toàn kỳ dị, cô chỉ có một tay và một chân. Chân bên phải, tay bên trái còn sót lại. Còn ống quần bên trái và tay áo bên phải, bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Thấy tôi còn đau, Hồng đưa cánh tay còn lại đỡ tôi ngồi dậy. Không thể tin cánh tay yếu ớt ấy lại có thể đỡ được cơ thể kềnh càng của tôi. Dù biết không nên nhưng cặp mắt của tôi vẫn cứ nhìn vào cái tay áo kia, nhìn nó bị cánh quạt thổi phần phật khiến tôi có cảm giác sờ sợ. Và cái ống quần kia cũng vậy, nó như một quả bóng xì hơi, xẹp lép.
-Ở đây là đâu? Làm sao cô đưa cô được tôi vào đây.
Hồng không nói gì rồi bất giác chồm người với lấy một vật đặt cạnh giường. Tôi trương mắt nhìn vào vật ấy, đó là một chiếc chân giả cũ kỹ rồi nhìn vào động tác của Hồng với cảm giác lạ lẫm và hồi hộp. Hồng từ từ vén ống quần lên dần để lộ ra cái đùi cụt ngủn, đoạn bị cụt là những vết nhăn của da thịt chụm vào nhau trông thật xót xa. Hồng không màng đến đôi mắt căng tròn của tôi đang nhìn nàng với tất cả sự hoài nghi. Hồng thản nhiên gắn cái chân giả ấy vào khúc đùi cụt ngủn của mình, những động tác cực kỳ chuẩn xác chỉ với một cánh tay. Rồi nàng cũng dễ dàng đứng lên đi đến gian bếp. Với cở thể mất cân xứng, nàng vật lộn với gian bếp chật chội để ninh cho tôi nồi cháo.
Chính cơ thể quái dị, yếu ới ấy đã cứu sống một gã đàn ông lực lưỡng là tôi. Và cũng bằng cơ thể ấy, Hồng chăm sóc tôi chu đáo mà không hề biết mệt mỏi. Song nàng không nói một lời nào, ngay cả tiếng thở dường như nàng cũng nén vào trong khí quản. Cả những lúc không gian yên ắng nhất, khi lòng người cào xé nhất thì mọi thứ vẫn im ỉm, buồn thảm.
Cho đến một hôm, cái hôm mà tôi đã hoàn toàn bình phục, Hồng bước đến bàn thờ và vén tấm nhiễu điều lên với những lời thì thầm trong tiếng nấc, lúc ấy tôi mới biết nàng là một góa phụ. Nàng còn quá trẻ, còn quá trẻ để có một số phận như vậy. Hồng không kể cho tôi nghe về cuộc đời nàng, nhưng thiên hạ đã cho tôi biết một phần.
-Cô ta là tiểu thư con nhà giàu. Ngày xưa, khi chưa gặp phải tai nạn, cổ đẹp quá chừng. Biết bao nhiêu người đàn ông có tiền tài, đức cao vọng trọng theo đuổi, nhưng cổ đều từ chối sất. Cuối cùng lại lấy phải cái tên lưu manh. Để rồi…
Lòng tôi quặn đau, những đoạn phim của quá khứ hay kịch bản của tương lai không dày xéo tôi nữa mà chỉ có hiện tại mới làm tôi rung động mạnh. Có lần Hồng tựa vào vai tôi rồi khóc.
-Ai cũng nghĩ anh ấy làm em ra nông nỗi này. Nhưng chính em đã giết ảnh rồi lao ra đường lộ. Phải chi lúc ấy chiếc xe cán nát người em.
Không nói gì, tôi ôm Hồng vào lòng. Tôi cảm nhận được sự đau đớn bên trong nàng. Nhưng rồi nàng đẩy tôi ra, một sự khẩn khoản nơi đôi mắt nàng.
-Anh hãy về đi. Công ty đang cần anh đó.
-Được. Anh sẽ về, nhưng anh sẽ trở lại.
Nàng không nói gì. Đúng lúc đó có mấy người công an bước vào.
-Anh có phải là Trần Hùng?- người mang lon thượng úy hổi tôi.
Tôi nhìn nàng rồi buồn bã gật đầu, nhưng biết chắc không có chuyện gì to tát cả.
-Có người tố cáo anh dùng hung khí để cướp của.
Tôi lại gật đầu. Ngay sau đó, họ dẫn tôi về đồn. Lúc ấy Hồng cũng khập khiễng bước theo sau. Đoạn tôi ngoái cổ lại khi công an đưa vào phòng thẩm vấn thì tôi bắt gặp Hồng đưa tay lên mắt như muốn xóa đi dấu vết gì đó. Sau vài phút thẩm vấn, tôi không bị khởi tố mà chỉ bị bắt phải bồi thường một số tiền cho nạn nhân. Khi tôi toan gọi về cho thư ký của mình lấy tiền đến để bồi thường thì tôi mới hay Hồng đã trả giúp mình.
Tối đó tôi cùng Hồng trở về nhà nàng. Với sự quả quyết trong lòng, tôi không còn điều gì để mà không dám nói ra.
-Hãy để anh chăm sóc em được không?- mắt nàng nhìn tôi vẻ khó hiểu, tôi nói tiếp- Không! Đó là sự chân thành, không phải vì điều gì em nghĩ đâu.
Nàng rút tay lại và quay mặt đi, nghẹn ngào nói:
-Anh đi đi. Đừng trở lại nữa.
-Tại sao?
-Vì chúng ta không cùng một thế giới.
“Không một thế giới ư?”
Câu nói đó của Hồng đã làm tôi mất phương hướng một lần nữa. Và một lần nữa, tôi tìm đến rượu và nhục nhã tìm đến tôi. Trong cơn say tôi lại lao vào tốc độ.
Và một chấn động nữa lại xảy đến…
Không biết mình thiếp đi bao lâu, nhưng khi tỉnh dậy tôi có cảm giác là lạ ở phía dưới. Khi đưa tay mò nơi đó thì tôi sửng sốt khi trong ống quần mình chỉ là một cái ống quần rỗng. Bỗng nhiên tôi mỉm cười thay vì hoang mang.
Tôi xuất hiện trước nàng như một điều gì đó vô cùng vinh quang. Nàng bàng hoàng nhìn tôi, đôi mắt lại ngấn lệ, là những giọt lệ gieo cho tôi niềm hạnh phúc. Tôi quăng chiếc nạng xuống rồi lao tới nàng trong sự vui sướng tột cùng. Tôi ngã vật xuống đất, nàng cũng hoảng hốt chạy đến tôi với những bước chạy khập khiễng nhưng đầy sức mạnh. Nàng ôm lấy tôi.
Nàng nói:
-Anh làm gì mà ra cơ sự này?
-Anh chả làm gì cả. Có lẽ do ông trời muốn chúng ta cùng chung một thế giới.
Nàng quẹt dòng nước mắt, mỉm cười nhìn tôi.
Người không cầu may!