Câu chuyện về trò chơi trốn tìmTừ lâu lắm rồi! Xa xưa lắm, trò chơi trốn tìm đã có mặt trong cuộc sống của mỗi cộng đồng, của mọi lứa tuổi...
Trốn và tìm...
Những cuộc chơi bao giờ cũng có kết thúc, chỉ có một cuộc chơi, giữa hai người, nó kéo dài đến tận bây giờ
Cuộc chơi giữa đôi bạn Gió và Cát.
Gió đưa Cát đến một sa mạc mênh mông đầy nắng, đầy cát bỏng, và đầy những cụm xương rồng gai góc. Rồi gió đi...
Nằm lại nơi ấy, Cát không hiểu mình phải lảm gì, cát vùi mình vào cát bỏng. Mỗi khi có tiếng động thoáng qua, Cát lại giật mình, tưởng như có gió bay ngang qua. Nhưng mọi thứ vẫn im lìm. Cát muốn tung mình lên, bay thật xa, xa khỏi cảnh buồn thảm đơn điệu này.
Gió ở nơi đâu?
Có những cơn gió bay qua miền sa mạc nóng bỏng, tung những hạt cát di xa. Cát không bay nổi vì lòng nặng nỗi nhớ thương. CÓ thể Gió đã rời khỏi cát, để lại Cát một mình, nơi mà mọi thứ đều là vô nghĩa.
Cát tự nhủ "Sao mình không tung lên, bay theo những con gió đã tìm bao cách chào mời, những cơn gió mạnh miền sa mạc đã mang đi bao nhiêu hạt cát nơi này đi những nơi khác, tách khỏi nóng bức, tách khỏi đơn côi, khỏi những cụm xương rồng đơn điệu. Sao mình không cùng họ bay xa, xa khỏi nơi này, để được đi khắp nơi, với một cơn gió khác, ấm áp chứ không lạnh lùng như kẻ đã rời bỏ mình lại nơi đây"
Cát vẫn ở đó, đợi chờ cơn gió của mình đi qua, nhấc bổng mình khỏi mặt đất, đưa mình ra biến xanh vô tận, với những cánh sóng hi ền hoà, để được tắm trong nước mát, vùi mình vào biển sâu, để nghe biển hát.
Cát vẫn tiếp tục chờ, vẫn mặc kệ những cơn gió đi qua, vẫn cho qua những lời chào mời. Những cơn gió ấy không thể xoa dịu nỗi n hớ đang cồn cào, những khắc khoải, những thương yêu. Những cơn gió vẫn cuốn tung cát bụi vào hư không, rồi mang đi xa mãi, còn Cát, chỉ biết chờ đợi......
Lâu lắm, Cát vẫn tiếp tục chờ, như chờ đợi tuyết rơi trên sa mạc, như muốn kéo sự mong manh của những khoảnh khắc thời gian, như một nỗi niềm vô vọng và nỗi nhớ cồn cào. Mặt trời ngày ngày vẫn đi qua, vẫn chiếu ánh nắng gay gắt lên bao nhiêu hạt cát. Bao nhiêu hạt cát cũng héo mòn, cũng khô cứng vì mòn mỏi đợi chờ.
Gió ở nơi đâu?
Từ khi để Cát lại nơi sa mạc, Gió đi về những nơi xa xôi, những vùng đất mà cả gió cũng chưa từng đến. GIó qua những cánh đồng ngút ngàn cỏ hoang, nhưng khu rừng nguyên sinh rậm rạp, len qua từng thung lũng xanh đến nao lòng. Gió qua từng khe suôí, và lại ra đi, đi mãi, để đến những nơi mà Gió chưa từng đến.
Gió lại tiếp tục phiêu bạt qua bao nhiêu là vùng đất, từ những vùng hoang sơ không có người đặt chân đến, qua những vùng quê hẻo lành đến những khu đô thị đông vui. Mỗi nơi, vẻ đẹp lại thu hút gió dừng chân. Nhưng chưa một nơi nào cầm chân được gió. Cứ dừng chân ngơi nghỉ là Gió lại thấy buồn chán, và lại đi, đi như không bao giờ biết mệt mỏi.
Không mệt mỏi, gió đi hết tháng hết ngày, trôi dài theo khoảng thời gian mà hạt cát bé nhỏ dợi chờ. Gió chỉ nghĩ đến mình, đến cái ước mơ phiêu du của gió.
QUa những đại dương mênh mông hiền hoà, gió lại đùa vui với những cánh buồm giữa biển xanh, gió vui chơi với những làn sóng. gió không biết mệt mỏi, khôgn biết đến buồn phiền...
Cả những vùng cực xa xôi gió cũng đến, gió ngắm nhìn những tảng băng lạnh ngắt, ngắm nhìn những sinh vật lạ kỳ. GIó hoà theo những con gió miền cưc lạnh buốt. Mọi thứ đều mới mẻ, đều vui tươi. Gío vẫn chưa cảm thấy buồn chán.
NHững cơn gió đi qua rất vội, Gió cũng vội vã đi qua, không luyến tiếc. Trên những cánh đồng hoang vu chỉ có gió và bụi, từng mảng bụi được cuốn đi xa, mong manh, run rẩy…
Thời gian trôi đi như một tiếng gọi của tự nhiên, như một điều tất nhiên của cuộc sống, trôi đi mà không hề bận tâm đến những nhịp đập khác của vũ trụ. Cứ mang đi từng khoảnh khắc, từng phúp giây. Cát cứ đợi hoài, đợi mãi, cứ mòn mỏi, bao âu lo dồn vào nỗi nhớ. Cứ trải dài nhưánh nắng chói chang trên vùng đất nóng bỏng… GIó cứ bay đi, hết nơi này đến nơi khác. ……
Gío quyết định dừng chân, n ơi quê hương của những câu chuyện kể. Những câu chuyện về sự đợi chờ!.....
Có những câu chuyện mà mọi người vẫn kể cho nhau nghe, bên bếp lửa, những buôi tối sinh hoạt trong làng, và trong cả những câu chuyện mẹ kể trước khi đưa con mình đi vào giấc ngủ. Gió tò mò những câu chuyện của nhân gian...
Chuyện về người thiếu phụ bồng con chờ chồng, mòn mỏi, để đến khi hoá đá, thành hòn vọng phu. Chuyện những chinh phụ chờ chồng, trông ngóng nơi chiến trường đổ máu. Chuyện về những cô gái quên mình lại bị người tình phụ bạc. Những câu chuyện lan truyền, và len lỏi vào trong ngọn gió phiêu diêu...
Lần đầu tiên nghe những chuyện kể đời thường, lần đầu gió thấy mình cô đơn. Sau bao nhiêu năm đi xa Gió có nhớ thương ai? Gió có để tâm đến ai vẫn mong nhớ? Lần đầu tiên cảm thấy mình không còn ham mê phiêu du nữa, gió muốn có một điều gì đó có ý nghĩa, để nhớ thương, để che chở…
Rồi ký ức tràn về…
Cát nhỏ yêu thương, giờ em ở nơi nào? Những nơi ta qua, những nơi ta từng quên, từng nhớ? Em có còn đợi ta ở nơi ta đã đặt em lại, không chút luyến tiếc, không chút n hớ nhung? Ta chạy theo những viển vông, phù phiếm, những ham mê trẻ thơ bồng bột, mà quên mất rằng có em đang đợi. Ta sẽ về, tìm lại em, để đưa em tời nơi ta đã đến, ru em bằng những câu chuyện kể mà ta đã từng nghe…
Cát nhỏ vẫn đợi, mỏi mòn. Cho đến ngày không chờ được nữa, Cát tự mình nương theo một làn gió, để đi tìm ngọn gió than thương của mình..
Cát đến một bờ biển trong xanh, nơi mà Cát từng mơ đến, có song vỗ bờ, ngày ngày rữa sạch những bụi bặm của không gian, của trời đất, và của cuộc sống thường ngày. Cát tạm biệt ngọn gió kia, và đến trước biển. Cát hoà và những hạt cát biển vàng óng, và nghe song xô, nghe biển hát ru… Êm đềm, Khiến Cát nguôi đi nỗi nhớ nhung…
(
To be continued...Đây là một câu chuyện em viết từ lâu rồi mà đến giờ vẫn chưa có kết thúc. Lần này post lên đây để làm lời kết cho nó...
Nó giống như một điều ngu ngốc nhất mà em đã từng làm, nhưng cũng không sao cái chuyện ngu ngốc, vì ai mà chẳng có lúc như vậy?
Em ngẩn ngơ ngắm khoảng trời chiều
Khoảng trời yên ả, nét phiêu diêu
Em lơ đãng vẽ anh lên đó
Vẽ cạnh tên anh, một chữ yêu