Đạo diễn nổi tiếng người Thụy Điển Gerald Evans nhận xét: "Vĩ tuyến 17 là nơi trưng bày sự man rợ đến tột cùng của đế quốc Mỹ và lòng dũng cảm đến mức thần thánh của nhân dân Việt Nam". Ảnh: Một khoảnh khắc bình yên hiếm hoi tại vĩ tuyến 17, 1966.
QUÁ KHỨ
Nhận cú đánh vào tim đà gục ngã
Nỗi oán hờn thêm cú nữa vào tim
Hỡi ai oán hận còn chưa bỏ
Có tự thương thân ngắn cái nhìn
Là giới tuyến hai mươi năm đằng đẳng
Bom đạn nào san phẳng nổi lòng dân
Lọt lòng mẹ lại chui vào lòng đất
Mắt nhìn trời súng chỉ bọn xâm lăng
Sông Bến Hải chạy xuôi về phía biển
Chốn mẹ tôi quê ấy gọi Hiền Lương
Con sông xanh biếc hai bờ lúa
Cày xới tang thương hóa chiến trường
Bọn gieo rắc thứ tự do âu mỹ
Đến cười đùa trên xác chúng ta đây
Đếm sao hết được bao nhiêu xác
Lẫn giữa tang thương đất ruộng cày
Niềm uất hận phải là ta tính sổ
Quá khứ còn chưa vợi nỗi đắng cay
Được dung thứ chớ to mồm nói bậy
Khối hồn oan báo oán sẽ có ngày…
Trời u ám đất tan tành khói bụi
Có ngày nào không có máu xương rơi
Phải nói đúng ác không ai bằng Mỹ
Đến trẻ thơ cũng bóp chết nụ cười…
Chuyện cũ ngày xa ta gác lại
Muôn dân nước Việt hướng tương lai
Cố quên đâu phải là xóa bỏ
Thịt nát xương tan của những ngày
Ta gác lại để tương lai thôi ám ảnh
Người với người sao phải chấp đông tây
Dưới trời sinh mạng như nhau cả
Vĩnh viễn tình chung ở đất này…!lnp
lnp
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook