Nói theo ngữ ngôn đương đại: Không có phụ nữ nào xấu cả, chỉ có người không tự làm đẹp mà thôi! Nhưng Ông Trời thì lại đùa quái ác, bắt Thị Nở phải dở hơi
Tôi thì tôi lại thấy chị Nở đẹp từ lâu ấy chứ!
Thiên hạ đua nhau khen: Người mẫu đẹp thật! Người ta kháo nhau: Hoa hậu xinh ơi là xinh! Đó là lẽ thường tình không sai Họ đúng Chỉ có tôi và anh Chí Phèo thì thầm khen vụng: Thị Nở đẹp Đẹp vắt qua hai thế kỷ Ông Nam Cao làm cho chị đẹp lên Liệu có phải vì bát cháo hoa mà ngoa ngôn không, anh Chí? Tôi chợt ngớ ra: Ô, bát cháo hành thơm quá dù để xuyên qua hai thế kỷ
Anh băn khoăn: Bây giờ có Người Đẹp nào biết nấu cháo hành không nhỉ?
Em có thấy xuân về theo nắng ấm Hoa cúc tinh khôi màu trắng trinh nguyên Nhuộm tháng ba tím ngát sắc đỗ quyên Má em hồng tươi màu hoa tỷ muội
Tháng ba này cho lòng anh bối rối Bất chợt xao lòng một nỗi thương em Vất vả, đảm đang, lo liệu, truân chuyên Suối tóc ngày nào, giờ rối bời trong gió sớm
Em vẫn bảo: Chồng ơi, lo việc lớn Lập nghiệp, dựng nhà, cưới gả cho con Xử thế đối nhân êm trước, đẹp sau Bao việc mọn một tay em lo hết
Danh toại, công thành thế nào chẳng biết Giờ chợt nhận ra: tất cả chỉ hão huyền Cuộc đời anh chỉ giống một con thuyền Em - Thuyền trưởng đang vững vàng chèo lái
Nửa đời rồi, tóc pha màu sương muối Ước chi ta về lại những ngày xưa Kìa em ơi, xuân thắm lại Tháng Ba Em – Hoa đời anh bây giờ tươi đẹp nhất
Chắc là Thi phận ở đời, đọc thơ con lại nhớ Người ngày xưa Ngày xuân mưa bụi giăng mờ Chiếu chèo phên liếp che mưa sân đình Táo chua rụng, chẳng ai rình Đèn măng-xông sáng, trống thình thình vang Đêm chèo mở giữa Hội làng Triều Đình, Vua, Tướng. Có Quan. Có Hề Tích chèo đánh thức thôn quê Ối chao, thâm thật. Lão Hề “nỡm” Vua Phấn son loang vết dưới mưa Bàn chân Nghệ sỹ cáu chua dính đầy Thế mà say ngất, say ngây Tiếng cười nghiêng ngả giữa ngày Hội xuân Xem Cha diễn tích muôn làn Chan chan nước mắt thương thầm Thị Phương Oán đời còn lắm nhiễu nhương Sao còn ngang trái, nhiều phường quan tham Nay con đi giữa thế gian Đọc thơ, con thắp nén nhang dâng Người Cha ơi, ngậm một nét cười Con đọc Cha nhé: “Có người... Trương Viên...”
DẪN: Con đò qua khúc sông Hoá nơi bên này là làng tôi và Bên kia là đất Vĩnh Bảo Bây giờ là chiếc phà kéo Chẳng qua nhớ quê, nuối tiếc con đò tuổi thơ, tôi gọi...
Thời gian như nước xuôi dòng Xuống sông nhớ bến, qua sông nhớ đò Phù sa lắng, đỏ đôi bờ Triền ngô tím ngắt, phất phơ ráng chiều Bàn chân vô định phiêu diêu Nửa mơ, nửa tỉnh, cô liêu giữa dòng Đò đi về cõi hư không “Đò ơi…Đò hỡi…! Qua sông đi nào…!!! Giật mình như giữa chiêm bao Sông lặng thinh chảy. Đâu nào…Đò…ơi…!!!
Đò chiều hờ hững bên sông Nắng chiều hờ hững giữa dòng phù sa Quán chiều hờ hững tán đa Gió chiều hờ hững như là hờn ai Bóng chiều hờ hững đổ dài Đường chiều hờ hững, chẳng ai qua đò
DẪN: Con đò qua khúc sông Hoá nơi bên này là làng tôi và Bên kia là đất Vĩnh Bảo Bây giờ là chiếc phà kéo Chẳng qua nhớ quê, nuối tiếc con đò tuổi thơ, tôi gọi...
Thời gian như nước xuôi dòng Xuống sông nhớ bến, qua sông nhớ đò Phù sa lắng, đỏ đôi bờ Triền ngô tím ngắt, phất phơ ráng chiều Bàn chân vô định phiêu diêu Nửa mơ, nửa tỉnh, cô liêu giữa dòng Đò đi về cõi hư không “Đò ơi…Đò hỡi…! Qua sông đi nào…!!! Giật mình như giữa chiêm bao Sông lặng thinh chảy. Đâu nào…Đò…ơi…!!!
Ngày sinh 17/3/2012
NGUYỄN ĐÌNH THÁI
...Đêm nghe tiếng ếch bên tai giật mình còn ngỡ tiếng ai gọi đò...(Tú Xương)
Nhớ đò ...
như câu non nước hữu tình thinh không vang vọng bóng hình sông quê cô liêu vẳng khúc đam mê đò ơi...tiếng gọi tái tê bên chiều chơi vơi ai giữa quanh hiu hương trong man mác xiêu xiêu cuối trời tâm tư cuộn sóng quanh đời mà nghe luống những đổi dời tháng năm bâng khuâng bao nỗi mù tăm dòng thơ lai láng trầm ngâm... nhớ đò ... vad
... cũng ngày sinh tháng ba mong gởi lại đôi dòng thơ...
...xưa ai đội đá vá trời nay ai nhặt đá giữa đời làm thơ ...
Mến tặng ba nàng Tố Nữ Dung Thị Vân Phạm Mai khoa huongvuduy
Nhà “Ấy” có dậu giầu không Nhà này cũng có một buồng cau non Bên nhà, “Ấy” vẫn còn son Bên này u bảo: “Mày còn dở hơi” Nói vụng thầy mẹ, lạy Giời Khối đứa còn dại, dở người hơn con!? Lạy cau, cau hãy vẫn non Lạy giầu, giầu hãy vẫn còn giầu không Bao giờ giầu “Ấy” cay nồng “Ấy” chưa lấy chồng. Tôi sẽ sang chơi Chè xanh nấu nước giếng khơi Tôi về thưa nhời, u sẽ sắm cho Cau đây, giầu ấy, chẳng lo Có cả xôi vò, có cả rượu tăm U mua đôi chiếu “Ấy” nằm Sắm chăn “Ấy” đắp, kéo “chằm” “Ấy” đeo Tôi trình quan tám tiền cheo Quan tư tiền cưới, lại đèo buồng cau Trêu u: “U sắp có dâu” U củng vào đầu: “Rõ lũ trẻ con” Lạy Giời, cau mãi còn non Lạy Giời, giầu mãi vẫn còn giầu không
Ai lẻ bóng? Ai đón đò? Đợi tôi sang với.Cùng cho kịp chiều Thinh không lẻ một cánh diều Bờ đê lẻ một mái lều chơ vơ Đò chiều chung chuyến Khách Thơ Hẹn rằng gặp lại. Hẹn chờ duyên sau
Ta lại về góc ao con đầu ngõ Mảnh gương trời thưở nhỏ của riêng ta Vẫn đâu đây tiếng khỏa nước của cha Vẫn thì thụp tay mẹ ta vỗ áo
Trái sung chín rơi vào hư ảo Khoai nước giương ô cho gọng vó trốn nắng trưa Lũ cào cào đạp trên lá như mưa Chuồn chuồn ớt đóng cọc bè rau muống
Giàn mướp hương buông mình đu xuống Hoa súng xòe tay che nắng lũ chuồn kim Chú ễnh ương đạp bè muống nhảy lên Lũ rô don giật mình, đuôi quẫy nước
Trắng phao câu, dập dềnh bè rau rút Hoa khế trên cao nhuộm tím mặt ao con Chim bói cá hình như ngủ quên Mắt lim dim trên cọc giàn rau muống
Chân cầu tre thoáng vài con cà cuống Cá quả dẫn đàn con yểu điệu lượn qua Cây dành dành trắng xóa những chòm hoa Cây vối xù xì sẹo thời gian trầm mặc
Quê hương ơi, thời gian dài dằng dặc Lâu lắm rồi mới về lại góc ao xưa Ta đầu trần thơ thẩn giữa nắng trưa Chú bé thuở nào miên man vào mộng mị
Cái vô lý lại trở nên có lý Nhớ ao xưa lại tưởng tượng đấy mà Còn có gì đâu ở dưới chân ta Nền gạch trắng trong ngôi nhà ngói đỏ
Mảnh ao con của ngày xưa bé nhỏ, chỉ mãi còn niệm khúc trong ta Chỉ mãi còn thoảng bóng của ngày qua, dù vẫn biết lẽ đời thường dâu bể
Dù biết rằng chẳng có gì là không thể Nhưng vẫn ước điều có thể, ao quê ơi! Dù mai này vùng vẫy giữa biển khơi Vẫn ước tắm lại một lần góc ao con thời thơ ấu