Câu thơ ẩn hiện trong mơ, Tỉnh ra quên mất ngẩn ngơ nhớ hoài. Phải chi trí nhớ còn dài, Một câu thơ cũng nguôi ngoai nỗi sầu. Áo ai bay lúc qua cầu, Mà trong thơ vẫn có mầu trắng bay. Nhớ rồi quên đấy, ô hay! Câu thơ đánh mất cứ ray rứt hoài. Phải chi đêm vẫn còn dài, Phải chi đủ nhớ hết bài thơ quên Giật mình,em vẫn nằm bên Vòng tay ôm để đáp đền câu thơ Thôi đừng nghĩ ngợi vu vơ Quên thơ đi, có vợ chờ một bên
Con biết Mẹ như chiếc lá vàng Lắt lay theo ngọn gió mùa sang Nhưng con của Mẹ chưa về được Nâng giấc Mẹ yêu lúc nhỡ nhàng Xa cách nửa vòng quay trái đất Con mơ ngày ấy hết lang thang Được về bên Mẹ, trong tay Mẹ Về với quê hương, với xóm làng
Đôi cây Hoàng hậu sân trường Kể từ ngày ấy có thường ra hoa Còn ai bỏ lớp la cà Rủ nhau xuống quán thăm bà đậu đen Viễn Đông nước mía thân quen Gia Long bò bía, nào nem nào chè Đinh tiên Hoàng quán Cây Tre Cà phê Hân nhớ lá me vỉa hè Trưng Vương đàn bướm ra về Văn Khoa ai đó rề rề theo sau Con đường tình sử về đâu Ngần ngơ nhìn cánh hoa sao quay tròn Thời gian vỗ cánh hao mòn Mộng về trường cũ có còn như xưa july 5th cao nguyên minh
Nhớ lại các công nương thuở ấy: Kìa làn Thu Thủy, nét Đan Thanh, Các chú lùn còn mơ Bạch Tuyết ? Quỳnh kia một đóa Ngọc trên cành. Sen lấp trong bùn còn nguyên nét, Núi Rừng còn ủ mộng Ngày Xanh. Lời Đường thi vẫn rền trong mộng, Mơ ngày Tiệp báo khắp kinh thành. Cả một trời lên màu Hồng Ngọc, Lệ cũng rơi theo Ngọc viễn hành. Ngóng mãi về Phương trời cố Lý, Quê nhà xa khuất mấy ngàn xanh. Nắng có lên tươi màu Ngọc Thúy, Ai còn ngồi nhẫn đến tàn canh. Thả hồn về những miền hư ảo, Màu Mây viễn xứ tựa như tranh . Mịt mù khói sóng rưng rưng lệ, Sông Ba một thuở gió tung hoành. Theo quân bôn tập về duyên hải , Mơ hồ rã rượi bóng Kim Oanh. Tơi tả đoàn người đi mê mải, Phong Ba dồn dập đến tan tành. Sót một nhánh Tùng trong ký ức, Xin kỷ niệm đời vẫn còn xanh. Ai nhớ ai quên ai người cuối !? Thôi thế thì thôi thế cũng đành. Qua rồi cái tuổi tri thiên mệnh, Gần nhi nhĩ thuận mắt ngó quanh. Bằng hữu ngày xưa giờ đâu nhỉ? Trời đất vô cùng sao vắng tanh. Quỹ thời gian chẳng còn bao nả, Mà bóng câu chừng qua rất nhanh. Ngồi ôn lại một thời xanh tóc, Đóa Lan thơm đó cũng mong manh. Thuyền ai có về qua bến cũ, Gửi chút hương xưa mộng chẳng thành. Ai quên ai nhớ ngôi trường cũ, Ghi lại nơi đây một khúc hành. gửi các bạn Việt Hán ĐHSPSG(72-75) Cao nguyên Minh
Xiêm áo bay trong giấc mộng dài Đèn khuya ngồi đọc truyện Liêu Trai Chiêu hồn oan khuất trong trang sách Nở nụ hoang đường lúc sớm mai Đọc sách cảm ơn người tặng sách Hồ ly tình sử nặng u hoài Cuộc đời cứ ngỡ không bằng mộng Mộng cũng tàn theo những dấu hài
Bầy két xanh có còn gặm những trái thông non, trên hàng dương ven biển, gió thổi lấp lối mòn, xoá dấu chân trên cát. đêm nằm nghe biển hát, trên vịnh Mễ tây cơ, nhớ rừng thông Đà lạt, nhớ biển Nha trang xưa . thuở rừng còn xanh ngát, và biển còn hoang sơ, đôi khi ta đi lạc, vào những vùng mộng mơ. mơ hồ nghe em hát, ôi tiếng hát nhân ngư, ta nằm dài trên cát, nghe lòng mình hồ như.