Mộ hoang Mộ tàn một nấm bên đường, Lạnh lùng hiu hắt cỏ sương phũ phàng. Người qua kẻ lại chẳng màng, Nhiều năm chắc hẳn bỏ hoang đến giờ. Mộ phần sao quá bơ vơ, Họ hàng thân thích bây giờ ở đâu? Ai người lập mộ ban đầu? Ai ngày tháng ấy lệ sầu khóc than? Đang xuân tươi thắm dâng tràn, Hoa xanh sao vội lỡ làng rụng rơi! Ngày xưa bè bạn một thời, Mà nay đâu hết, lẻ loi một mình. Ngày xưa...nghĩ lại phận mình, Trước bia mộ đổ chút tình xót thương.
Chiều hết năm Nắng chiều nay vội tắt mau, Tà dương đã ngả hết màu thời gian. Cảnh buồn buồn đến điêu tàn, Vườn xơ xác gió cành lan ngậm ngùi. Sáng nay còn ngát tinh khôi, Gió thơm nắng ấm lả lơi cười đùa. Năm tàn cảnh vật tiễn đưa, Cỏ cây như khóc đợi chờ biệt ly. Một năm rồi lại ra đi, Buồn đau ta biết lấy gì tiễn nhau!
Chiều hết năm Nắng chiều nay vội tắt mau, Tà dương đã ngả hết màu thời gian. Cảnh buồn buồn đến điêu tàn, Vườn xơ xác gió cành lan ngậm ngùi. Sáng nay còn ngát tinh khôi, Gió thơm nắng ấm lả lơi cười đùa. Năm tàn cảnh vật tiễn đưa, Cỏ cây như khóc đợi chờ biệt ly. Một năm rồi lại ra đi, Buồn đau ta biết lấy gì tiễn nhau!