Trang trong tổng số 6 trang (57 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Đặng Quang Long

Độc_Hành đã viết:
Vẫn thế thôi, thế nào vẫn sống
Sống cho mình cho những ngày sau
Dù cuộc đời xô đẩy hay vùi dập
Ta vẫn cười dù chẳng biết về đâu....


-----------------------------------------------------
@Độc Hành!

-Dù thế giữa đời ta vẫn sống,
Cho mình và cả nữa ngày sau,
Dù cho cạm bẫy luôn rình dập,
Ta vẫn vươn cao,chẳng cúi đầu.

                 Đ-Q-L
<table><tbody><tr><td><a href="http://www.thivien.net/forum_viewtopic.php?UID=aQM2hIhQurHSD6OLGRNWgw&Page=100"><font color="red"><b>Thơ Đặng Vô Thường –Thơ Đường- tập 1</b></font></a></td></tr></tbody></table>
<table><tbody><tr><td><a href="http://www.thivien.net/forum_viewtopic.php?UID=1nPi_YLwNjj6jqJJ5OtTPg"><font color="red"><b>Thơ Đặng Vô Thường Thơ mới - tập 1</b></font></a></td></tr></tbody></table>
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Độc_Hành

Đường đời cụt lối có mình tôi
Ôi...! người tri kỷ đã xa rời
Cỏ xanh, đất mới thu vàng úa
Ngẩng mặt lên trời trăng đang trôi
Nhìn nước dưới sông lấp lánh chảy
Nén lại đau thương cắn chặt môi
Trào dưng lồng ngực lửa đang cháy
Tiếng hú trong đêm chẳng thành lời...
Độc bước đơn côi lạc xứ người
Hành trang buồn tủi chẳng cười tươi
Cô quạnh nơi đây buồn buồn tủi
Hận mình duyên bạc mãi cô đơn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Độc_Hành

Vệt nứt
Vết nứt có rồi, phải không em..?
Tình yêu duyên kiếp chẳng êm đềm
Ngày xưa âu yếm từng giấc ngủ
Im lặng thế này chỉ buồn thêm

Vết nứt có rồi, em biết không..?
Nhiều lúc ngơ ngẩn, lòng mênh mông.
Chẳng biết vô tình hay hữu ý
Em đã cho anh vết thương lòng.

Vết nứt có rồi, sẽ làm sao..?
Mình anh lo sợ, nên thét gào
Còn em hờ hững như chẳng có
Không biết rồi đây sẽ thế nào.
Độc bước đơn côi lạc xứ người
Hành trang buồn tủi chẳng cười tươi
Cô quạnh nơi đây buồn buồn tủi
Hận mình duyên bạc mãi cô đơn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Độc_Hành

Tiếng Hát Trong Đêm

Cỏ chẳng còn xanh ta tìm thấy
Giang tay ôm lấy, cảm ơn đời
Bến sông nước cạn luôn thèm khát
Tháng ngày dừng lại hết rong chơi

Tôi, con ngựa hoang gặm trăng thu
Gió đâu đưa đến thoảng lời ru
Lòng buồn, sực nhớ ngày xưa cũ
Xót xa, sờ lại những vết thù…

Mây đen cuốn đến ánh trăng khuất
Hạt mưa lạnh buốt, xát muối lòng
Mỏi mệt đời ta mong dừng bước
Tìm đâu cho được bến nước trong

Tiếng sét xé trời tung ánh lửa
Đốt trụi dòng thơ giấc mộng tình
Chùn gối, oằn lưng sắp ngã gục
Tàn hơi lần cuối đợi bình minh

Lệ tràn theo nước vẫn đang trôi
Đường về quê mẹ…sức kiệt rồi
Cánh đồng đêm giông, không lời trối
Lìa xa trần thế vẫn đơn côi

Mắt nhắm vứt đời ấm lòng đất
Gằn trong tâm khảm bỏ quên mình
Thời gian ơi ! trôi nhanh nhanh nữa
Mặt trời đâu? ló ánh bình minh

Có vậy thôi lần này mong ước
Mà sao đêm tối cứ hoài giăng?
Gà đâu một tiếng xa thăm thẳm
Thúc giục lòng ta có phải chăng?

Đứng dậy thôi ! mặt trời sẽ đến.
Lê từng bước, lòng thấy hân hoan
Nhằm hướng đông cất cao tiếng hát
Lời cuối cùng tất cả sẽ hòa tan

Phía trên đầu sao mờ soi bóng
Chiếu vào lòng rọi sáng đường đi
Dưới bước chân cỏ cây chỉ lối
Bóng tối này đâu thể từ ly…

Bước một bước, ngã rồi đứng dậy
Mặt trời ơi! Hơi thở suy tàn
Gặp nhau thôi đôi lời vĩnh biệt
Mà sao chối bỏ, quá phủ phàng

                                   Cõi đời được tính phút và giây
                                   Xa rồi ngày ấy gió vờn mây
Tuổi thơ khổ hận lòng tan biến
Trống vắng nơi này với lệ cay

Thôi nhé em ơi ta vĩnh biệt
Thương tiếc mà chi chỉ đau lòng
Em hãy coi ta như gió thoảng
Không buồn, không nhớ chẳng cần mong

Cát bụi thân ta, hoàn cát bụi
Sống trên đời mong gió cuốn đi
Sắp lìa thế đôi lời nhắn nhủ
Đừng như ta nông nỗi cuồng si

Cổ họng hụt hơi ta muốn hát
Thiều thào nấc nghẹn được mấy câu...
Mắt trừng mong thấy hừng đông rạng
Thôi hết ...bóng đêm đã nguyện cầu

Phía đông bừng sáng nhiều tia nắng
Chiếu rọi muôn loài cất tiếng ca
Giọt mưa trên lá hoài lấp lánh
Nhảy nhót vui đùa, hay xót xa.

Độc Hành 30/9/2010
Độc bước đơn côi lạc xứ người
Hành trang buồn tủi chẳng cười tươi
Cô quạnh nơi đây buồn buồn tủi
Hận mình duyên bạc mãi cô đơn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Độc_Hành

Gió Độc Hành

Hà Nội mùa thu nhiều kỷ niệm
Nay xa rồi lòng cứ vấn vương
Ngày ấy bên em cùng nhịp bước
Tay trong tay về phía cuối đường.

Thu Sang em ơi..! em đừng khóc
Mặt hồ xao xuyến bởi gió lùa
Tình em dành trọn, trao anh đó
Tình  anh lặng lẽ, quá chát chua.

Anh đã ra đi như gió thoảng
Khắc khổ cho em những đợi chờ
Núi rừng xa thẳm nhiều giông tố
Bão nổi trong tâm những giấc mơ.

Anh gọi tên em trong hơi thở
Và nhớ Hà nội, hồ Gươm trong
Vì em , anh chẳng làm cơn gió...
Hết thổi trong em…. trận bão lòng.

Thời gian xoa dịu những lần đau
Em hãy quên đi cơn gió sầu.
Hồ Gươm xanh mãi đón thu tới.
Là vàng rơi xuống … sẽ chìm sâu.

Tây trường sơn 30/7/2010
Độc_Hành
Độc bước đơn côi lạc xứ người
Hành trang buồn tủi chẳng cười tươi
Cô quạnh nơi đây buồn buồn tủi
Hận mình duyên bạc mãi cô đơn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Độc_Hành

HOÀI NIỆM THU SANG
Tặng thu sang

Gió vô tình đánh mất
Cả mùa thu trong em
Một khúc sông êm đềm
Và nụ hôn nồng cháy

Còn những gì hôm ấy
Khúc giao mùa thu sang
Mặt hồ sóng mơ màng
Nhấp nhô đùa cơn gió

Trăng thu vàng sáng tỏ
Lấp lánh hạt sương mai
Tiếng thở ai khẽ dài
Làm rung rinh kẽ lá

Lệ lăn tròn trên má
Rơi xuống vỡ con tim
Sóng cuộn và nhấn chìm
Chỉ còn trong im lặng

Trước khi có ánh nắng
Con gió lại ra đi
Mang theo bao nghĩ suy
Một mùa thu đã mất

Có một điều rất thật
Cứ mỗi mùa thu sang
Cơn gió đã nặng mang
Thu xưa, hoài hoài niệm../.
Độc_Hành1/11/2010
Độc bước đơn côi lạc xứ người
Hành trang buồn tủi chẳng cười tươi
Cô quạnh nơi đây buồn buồn tủi
Hận mình duyên bạc mãi cô đơn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Độc_Hành

Lũ miền trung, lòng nặng xốn xang
Nhói đau lồng ngực, nước mắt tràn
Thấy dân "chọi" lũ mà đau đớn
Hỏi các quan thầy có chứa chan
Tiền của nhân dân đem lấp biển
Tám lăm nghìn tỷ, dân nặng mang
Đói rét qua đêm, không lời thán
Khổ đâu hơn thế.... hỡi thế gian
Độc bước đơn côi lạc xứ người
Hành trang buồn tủi chẳng cười tươi
Cô quạnh nơi đây buồn buồn tủi
Hận mình duyên bạc mãi cô đơn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Độc_Hành

Huế đã vào đông, lạnh vô cùng
Xuống bến Văn Lâu, khẽ liếc trông
Sông Hương màu xám vương bụi nước
Tràng Tiền ẩn hiện, sóng bập bùng
Ghế đá, uyên ương chuyền hơi ấm
Gió đâu tỏa xuống, hơi lạnh lùng
Kìa em thiếu nữ...còn e ấp
Có biết hôm nay. Huế vào đông...?
Độc bước đơn côi lạc xứ người
Hành trang buồn tủi chẳng cười tươi
Cô quạnh nơi đây buồn buồn tủi
Hận mình duyên bạc mãi cô đơn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Độc_Hành

Mười một năm rồi. Từ Uyên ơi!
Anh đã yêu em, lại xa rời
Dĩ vãng đôi ta đầy nỗi nhớ
Tất cả tại anh, chẳng trách trời…
Độc bước đơn côi lạc xứ người
Hành trang buồn tủi chẳng cười tươi
Cô quạnh nơi đây buồn buồn tủi
Hận mình duyên bạc mãi cô đơn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Độc_Hành

Từ Uyên ơi! Gió đông lạnh về
Mười mấy năm, chẳng thóat cơn mê
Ngày ấy bên em cùng chung bước
Mưa phùn sũng ướt, lạnh tê tê..
Em nắm tay anh hòa hơi ấm
Tim gắng chặt tim môi cận kề
Hoài niệm chân tình nhiều khắc hận
Hơn nửa vòng đời... trở về quê.
Độc bước đơn côi lạc xứ người
Hành trang buồn tủi chẳng cười tươi
Cô quạnh nơi đây buồn buồn tủi
Hận mình duyên bạc mãi cô đơn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 6 trang (57 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ... ›Trang sau »Trang cuối