Trang trong tổng số 44 trang (432 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Hoa Xuyên Tuyết

Thật ra tôi cũng đã từng đọc những mẩu chuyện này, hồi xưa Hoa Học Trò rất hay đăng. Nhưng chỉ khi mình rơi vào một tình huống nào đó, đọc những mẩu chuyện ấy thấy vận vào mình, thấy nó cho mình hướng đi, bài học, đôi khi cả một lời an ủi nữa.
Túm lại tuy "Mọi lý thuyết chỉ là màu xám" thật đấy, nhưng có phải lúc nào đời cũng màu xanh đâu. Màu xám có lúc cũng cho mình sự "gân guốc" cần thiết để sống mà không chìm nghỉm vào những nỗi buồn.
:-)
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

demmuadong

Khoảng trống

Ngô Thị Phú Bình

Nếu một ngày, cảm thấy mệt mỏi từ bên trong cảm thấy không chỉ bối rối mà còn trống rỗng, thì bạn cần đọc những dòng ngộ nghĩnh sau đây:

BUZZ! Có 20 thiên thần trên thế giới này, 10 đang ngủ say, 9 đang chơi đùa và 1 đang đọc tin nhắn này. Hôm nay là ngày của những người bạn tốt. Câu hỏi của ngày hôm nay là: Bạn có biết vì sao giữa các ngón tay của chúng ta lại có những khoảng trống không? Nghĩ một chút đi. Và câu trả lời giản dị lắm: Đó là để những khoảng trống đó trên tay bạn được lấp đầy bởi những ngón tay của người khác! Gửi tin nhắn ngày cho tất cả bạn bè (kể cả tôi nữa nhé) và tên những người bạn yêu mến nhất sẽ hiện lên.

Và sự trống rỗng trong bạn bỗng chốc được lắp đầy!

* * *

Một chàng trai cô đơn giữa một sân bay tràn ngập những cuộc đoàn tụ, anh tha thiết cần một ai đó đi về phía mình, cười với mình và... ôm mình. Và chàng trai đó đã là người mở đầu chiến dịch toàn cầu "ôm miễn phí" sẵn lòng trao cái ôm của mình cho tất cả những người xa lạ. Chiến dịch đáng yêu ấy đã đến Việt Nam với hai vị "nữ đại sứ" trẻ trung đầy can đảm.

Dù chẳng nói ra, nhưng đôi khi tôi rất cần cái ôm của bạn, để bạn lấy những cảm xúc vô tư, ấm áp, chân thành của mình lấp đầy khoảng trống cô đơn ẩn sâu trong tôi. Có phải vì thế khi được ôm, ai cũng mỉm cười.

Đôi khi tôi vẫn tự hỏi tại sao vòng tay của chúng ta rất rộng? Có phải là để chúng ta ôm vừa những niềm vui lớn nhất và những nỗi buồn lớn nhất của những người thân thương và của cả những người xa lạ?

* * *

Thấy giáo dạy tiếng Anh thường cười khi chúng ta nói câu gì đó sai mà chợt nhận ra, đỏ bừng mặt lên, rồi thầy nói: "Không sao, không sao, đó là lý do vì sao thầy ở đây!". Và khi thầy viết câu lên bảng, có một lỗi sai nhỏ về sở hữu cách, mấy đứa bàn đầu tinh mắt nhìn thấy, vội nhắc thầy, thầy rất hài lòng, thêm chữ "s" và nói: "Hay lắm, đó là lý do thầy cần mấy trò ở đây!"

Hồi tôi còn nhỏ, từ khi mẹ có thêm em bé, tôi thường tự chơi một mình. Nhưng đôi khi vẫn chạy ra níu mẹ: "Mẹ ơi, cười với con một cái nào!" Một nụ cười cũng có thể lấp đầy một khoảng trống vắng vì phải chia sẻ yêu thương.

* * *

Tại sao cuộc sống của chúng ta không tràn đầy toàn là những thời khắc hoan hỉ, hạnh phúc, hài lòng? Tại sao lại có cả những ngày tháng buồn bã, thất vọng, chán nản? Lại có cả những thời điểm gần như trống rỗng? Đó là để những người yêu mến chúng ta có thể đổ đầy vào cho chúng ta sự cảm thông, san sẻ của họ. Tại sao chúng ta có khả năng nhìn thấy ở những người khác những điều thiếu hụt, những khoảng trống tình cảm, nỗi tuyệt vọng, đau đớn, tủi hổ, dù họ im lặng, dù họ không khóc, dù họ ở xa chúng ta ngàn dặm? Đó là để chúng ta đổ đầy cho họ bằng yêu thương, trao tặng cho họ kinh nghiệm và kiến thức của chính mình.

* * *

Chúng ta sinh ra là để lấp đầy cho nhau. Như những mảnh xếp hình với dáng vẻ kỳ dị, đầy những ưu điểm và khiếm khuyết, sở trường và sở đoản, là vô nghĩa dù hiện hữu, nếu không lấp đầy cho nhau, để tạo nên một thế gian rực rỡ và hoàn hảo.
... Thì cứ say cho xa đừng phải nhớ.
Thì cứ điên cho đổ vỡ đừng buồn...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Vẫn còn đó những tấm lòng...

Một ngày, cô cháu gái có tính cách hơi đãng trí của tôi ỉu xìu thông báo là đã đánh mất sợi dây chuyền vàng tây( quà mừng thi đỗ) trong khu nội trú của SV. Vậy là xong, chuyện tìm lại được họa là... bằng mò kim đáy biển! Cả nhà tôi, ai cũng bảo thế và đều tin như thế, ngay cả tôi cũng vậy. Chẳng gì nó cũng đáng 4, 5 trăm ngàn đồng, cũng có thể được xem là một món tiêu vặt được chứ bạn!
Con bé cứ tiếc mãi vì ý nghĩa của món quà, hy vọng ai đó nhặt được sẽ hảo tâm cho xin lại nhưng cũng không dám tin vì chuyện mất vặt trong các khu ký túc xá SV cũng chẳng phải là chuyện lạ.
Mấy ngày trôi qua, tưởng như chuyện đã rồi. Đùng một hôm, cô bé chạy về hớn hở khoe đã tìm lại được sợi dây chuyền . Văn phòng trường gọi lên cho nhận lại. Một cô bạn SV bé nhỏ nào đó tình cờ nhặt được đã mang lên cho văn phòng trường nhờ thông báo để " châu về hợp phố"!
Cô cháu tôi mặt mày rạng rỡ cả lên, một phần mừng vì tìm được vật kỉ niệm, phần vì vui bởi người tốt lúc nào cũng vẫn hiện diện trong cuộc đời này...
Còn tôi, thấm thía một điều, sao niềm tin của mình vào con người lại ít thế?!
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Tôi không có điều kiện để đi nhiều, chứng kiến nhiều sự việc trong cuộc đời này, dù đó vốn là ước mơ mà mình hằng nuôi dưỡng...Tuy vậy, chỉ với cái " thế giới nhỏ bé" nơi tôi đang sống, tôi thấy rằng, chỉ cần để tâm một chút đến những gì đang diễn ra chung quanh, mình cũng sẽ thấy được khối điều mà bình thường mình không để ý!

Như câu chuyện mà tôi kể lại đây hôm nay...

Hôm đó, cũng như mọi hôm, hết giờ làm, trên đường về, tôi ghé qua khu chợ của thị trấn. Vì đã hơi muộn nên chợ cũng không còn đông đúc như mọi khi. Vội vã mua mấy thứ cần thiết xong, tôi ghé qua chỗ gửi xe, đang lúi húi lôi chìa khóa trong ví ra để nổ máy, bỗng tôi giật mình vì có ai đang giật giật cái chéo áo khoác ngoài của mình...

Quay lại, một cậu bé chừng 9, 10 tuổi, gương mặt buồn buồn, đang nhìn tôi , ánh mắt như dò hỏi. Ngạc nhiên, tôi chưa kịp hỏi tại sao thì chú bé đã cất tiếng hỏi trước rồi:

- "Cô ơi, cô có đánh mất tiền không vậy cô?"

Sao cơ? Như một phản xạ, tôi kiểm tra lại ví tiền xem có còn trong túi xách không, tất cả vẫn vẹn nguyên...

-" Không đâu, Cô không đánh rơi tiền, chắc là của ai đó...".

-" Vậy mà cháu tưởng của Cô, cháu mới nhặt ngay tức thì, sau khi cô đi ngang qua hàng nhà cháu, vậy của ai vậy cà?" .

Trong tay em , tôi thấy một cuộn tiền nhỏ, không nhiều, nhưng cũng không là ít đối với một em bé... Cậu bé lại ngước nhìn tôi:

-" Vậy...làm sao giờ hả cô?"

Tôi cũng ngớ ra, sau đó nghĩ ra được một cách:

- " Em mang lại chỗ kia, chú giữ xe ấy, nhờ chú thông báo cho những người đi ngang qua đây, nhỡ ra có ai đánh rơi thì họ biết mà xin lại..."

-" Nhưng làm sao họ biết cháu mà tìm hở Cô?"

-" Vậy thì cháu nói cho họ biết cháu là con ai, ở đâu, để nếu cần thì họ biết mà đến tìm..." .

-" À, phải rồi, để cháu nói..."

Và rồi cậu bé đến bên người giữ xe...
Vì là chuyện xảy ra ngay chỗ cổng chợ, nên những người bán hàng ở gần đấy đều nghe thấy trọn vẹn cả câu chuyện. Sau khi cậu bé đã làm xong cái việc cần làm, mĩm cười chào tôi rồi quay vào trong chợ. Mấy chị bán hàng gần đó, tấm tắt khen: "Thằng bé này ngoan, Mẹ mới mất vì bệnh tật, nhà lại khó khăn, hai chị em thay nhau buổi học, buổi ra chợ bán nốt mấy thứ hàng họ của mẹ đang còn đọng lại, vậy mà ngoan quá, nhặt được tiền cũng không dấu đi!"

Hỏi ra, tôi mới biết cậu bé là con của chị bán hàng vốn tính niềm nở, xởi lởi, dễ thương mà tôi vẫn thường ghé mua hàng mỗi khi đi chợ, chị ấy mới chết cách đây chừng nửa tháng vì bị ung thư gan. Tội nghiệp, nghe đâu ốm đau lâu rồi nhưng nhà nghèo quá, chị ôm bệnh ,dấu bệnh, cố chịu đau, đến khi phát bệnh mới đi bệnh viện thì đã muộn mất!

Tự dưng tôi thấy mắt mình nhòa đi, sống mũi cay xè...nhưng lòng không thắt lại, ngược lại, trào dâng một niềm thương mến, cảm phục một nhân cách của một con người, dù còn bé lắm nhưng lòng tự trọng của cậu bé ấy mới lớn làm sao...

Bâng khuâng, thầm nghĩ, nhiều người trong chúng ta , đối với lòng tự trọng, chắc còn phải cố gắng hơn nhiều...
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

demmuadong

Lúc bé và khi ta lớn, có lúc ngồi nghĩ lại thấy suy nghĩ của mình có nhiều cái khác nhau lắm.

* Lúc bé, tưởng khóc là buồn; bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn.

* Lúc bé, tưởng cười là vui; bây giờ nghĩ lại có những giọt nước mắt còn vui hơn cả một trận cười.

* Lúc bé, tưởng đông bạn là hay; bây giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình.

* Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, chỉ đến ở những chỗ không người; đến giờ mới hiểu, lúc bên nhau, sự ấm áp mới thật là mong manh mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế.

* Lúc bé, tưởng thành người lớn là lớn; bây giờ đã thấy có nhiều người đã lớn mà chưa thật sự lớn và đến khi thật sự thành người lớn, người ta sẽ hiểu rằng sẽ không bao giờ bé trở lại được nữa.

* Lúc bé, tưởng đóng đinh là đóng đinh, không thích thì có thể nhổ ra; bây giờ có cảm nhận, đóng đinh có thể nhổ ra nhưng vết sâu sẽ vẫn còn.

* Lúc bé, tưởng có thể thay đổi được cả thế giời; giờ thay đổi chỉ một
người còn chẳng có thể. Có chăng thay đổi vẫn chỉ là thay đổi chính mình.

* Lúc bé, tưởng yêu một người thì dễ, quên một người mới khó nhưng rồi thấy mình giờ quên nhiều người cũng dễ đó thôi nhưng yêu mới khó làm sao.

* Lúc bé, cứ thích trở thành một người phụ nữ phức tạp, tưởng thế là hay lắm; giờ phức tạp đến nỗi không thể hiểu nổi mình mới giật mình muốn trở thành một cô gái đơn giản mà cũng chẳng thể nữa rồi.

* Lúc bé, thích định nghĩa về tình yêu. Tình yêu là A, B, C,...Bây giờ lớn lại cuống cuồng vì hoang mang không biết tình yêu thật sự là gì.

* Lúc bé, tưởng yêu là tất cả, là mọi thứ; lớn rồi mới biết sau tình yêu
còn có chia tay.

* Lúc bé, vẫn nghĩ rằng tình yêu là mãi mãi, tình yêu là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời; giờ thì biết, tình yêu đến rồi đó nhưng rồi lại đi ngay đó, như mưa bóng mây, có rồi đi nhanh.
... Thì cứ say cho xa đừng phải nhớ.
Thì cứ điên cho đổ vỡ đừng buồn...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan


Từ khi biết suy nghĩ đến nay lão luôn cho rằng mình vô thần, vô đạo, vô chủ nghĩa, chỉ tin vào chính bản thân mình, chỉ làm những gì mà trái tim mình cho là đúng.
Mỗi lần đến một dịp lễ nào đó có nguồn gốc tôn giáo, như ngày Phật Đản - đức Phật giáng sinh - rằm tháng Tư, Nguyệt lịch, hay là ngày lễ Noel - chúa Christ giáng sinh - 25 tháng Mười Hai, Tây lịch, trong những ngày như vậy, lão vẫn tham gia vui cùng mọi người, nhưng luôn thanh minh rằng mình vô thần.
Cho đến một lần gần đây, lão đọc được một bài báo cách nay hơn 100 năm (năm 1897) của tờ "The Sun". Đó là một bài rất hay, nó xuất phát từ một lá thư của một cô bé Virginia 8 tuổi. Lá thư đó viết thế này: "Em mới lên tám. Bạn em có người nói rằng, ông già Noel không có thực đâu. Ba em nói là tờ báo The Sun viết gì cũng đúng cả. Cho nên em xin hỏi, ông già Noel có thực không?"
Câu hỏi quá quan trọng phải không? Lão dám chắc ai đó đã từng từng hỏi những câu tương tự từ lúc còn bé tí, nhưng bây giờ quên mất rồi mà thôi.
Đích thân chủ bút của tờ "The Sun" đã chấp bút để trả lời. Ông chủ bút tên là Francis Pharcellus Church. Bài trả lời thật tuyệt vời! Trước tiên ông ấy khẳng định rằng Santa Clause là có thật! Để giải thích cho điều đó ông ấy nói đến lòng nhân ái, tình thương, tình yêu, lòng tốt và tấm lòng bao dung giữa người và người. Ông ấy nói rằng nếu không có lòng nhân ái thì thế giới này ảm đạm biết bao.
Bởi vậy đức Phật hay Chúa trời không thể hiện hình bằng xương bằng thịt, hay những thiên thần những người giúp đức Phật, giúp Chúa trời ban phát lòng tốt như ông Bụt, như Santa Clause cũng không thể hiện hình trước mặt ta, nhưng họ vẫn hiển hiện trong cuộc sống của chúng ta.
Hiển hiện trên đôi vai của một chú bé hàng ngày cõng bạn đến lớp, vì bạn của chú bị liệt đôi chân.
Hiển hiện trong viên phấn của cô giáo đô thành tình nguyện xung phong về vùng xâu vùng xa để dạy cái chữ cho lũ trẻ đói học.
Hiển hiện trong đôi mắt nụ cười của cô bé liệt sĩ Bùi Thu Nội đã hy sinh cứu bạn từ vực nước xoáy.
Hiển hiện trong mái tóc bạc của một bà cụ già dang tay bao bọc một đứa trẻ mồ côi.
Hiển hiện trong một chiếc hộp đựng quà tặng của một đứa bé gửi tặng cho cha nó nhân ngày lễ cha, trong chiếc hộp ấy cô bé đã xếp đầy chặt những nụ hôn...
Và còn hiển hiện ở nhiều nơi lắm, rất rất nhiều nơi lắm!
Chỉ là chúng ta có muốn nhìn thấy hay không thôi.

Bài báo từ cách đây hơn 100 năm ấy đã làm cho lão ngộ. Lão ngộ được rằng: thì ra từ trước đến giờ lão đã theo một tôn giáo nào đó mà lão không biết. Thứ tôn giáo ấy không cần phải đặt tên. Người ta cũng chẳng thể mượn tôn giáo ấy để tranh giành lợi ích lẫn nhau.

Đó là tôn giáo của tấm lòng.

Một người bạn nói với lão rằng: "Vậy thì chúng ta hay gọi tôn giáo này là TÂM GIÁO nhé! Điều thiện nào xuất phát từ trái tim là kim chỉ nam cho con đường chúng ta đi. Đơn giản vậy thôi, phải không các bạn?"
Lão không định đặt tên cho đức tin của mình, bởi người ta lại cho rằng lão định lập giáo để tuyên truyền. Tuy nhiên lão thấy cái từ TÂM giáo đúng là rất có ý nghĩa.
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

http://www.vnn.vn/dataimages/original/images469460_tam.jpg
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

Hãy thắp lên một que diêm (sưu tầm)
Một bữa tối tại vận động trường Los Angeles, Mỹ, một diễn giả nồi tiếng - ông John Keller, được mời thuyết trình trước khoảng 100.000 người. Đang diễn thuyết bỗng ông dừng lại và dõng dạc nói:

- Bây giờ xin các bạn đừng sợ! Tôi sắp cho tắt tất cả đèn trong sân vận động này.

Đèn tắt. Cả sân vận động chìm sâu trong boáng tối âm u. Ông John Keller nói tiếp:

- Bây giờ tôi đốt lên một que diêm. những ai nhìn thấy ánh lửa của que diêm đang cháy thì hãy hô to "đã thấy!".
Một que diêm được bật lên, cả sân vận động vang lên: "Đã thấy!".
http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/thumb/c/c1/Streichholz.jpg/400px-Streichholz.jpg
Sau khi đèn được bật sáng trở lại, ông John Keller giải thích:

- Ánh sáng của một hành động nhân ái dù nhỏ bé như một que diêm cũng sẽ chiếu sáng trong đêm tăm tối của nhân loại y như vậy.

Một lần nữa, tất cả đèn trong sân vận động lại được tắt. Một giọng nói vang lên:

- Tất cả những ai ở đây có mang theo diêm quẹt, xin hãy đốt cháy lên!

Bỗng chốc cả vận động trường bừng lên sáng rực.

Ông John Keller kết luận:

- Tất cả chúng ta cùng hợp lực nhau có thể chiến thắng bóng tối, chiến tranh, khủng bố, cái ác và oán thù bằng những đốm sáng nhỏ của tình thương, sự tha thứ và lòng tốt của chúng ta. Hoà bình không chỉ là môi trường sống vắng bóng của chiến tranh. Hòa bình không chỉ là cuộc sống chung không tiếng súng. Vì trong sự giao tiếp giữa người với người, đôi khi con người giết hại nhau mà không cần súng đạn, đôi khi con người làm khổ nhau, áp bức bóc lột nhau mà không cần chiến tranh.

Cách tốt nhất để xây dựng hoà bình là tăng thêm thật nhiều những hành động yêu thương và hảo tâm với đồng loại. Những hành động yêu thương xuất phát từ lòng nhân hậu sẽ như những ánh sáng nho nhỏ của một que diêm. Nhưng nếu mọi người cùng đốt lên những ánh sáng bé nhỏ, những hành động yêu thương sẽ có đủ sức mạnh để xua tan bóng tối của những đau khổ và cái ác.

Bản ghi âm do Thu Hồng đọc.
Link download: http://www.esnips.com/doc..._Internet_VuHoang_ThuHong
Get this widget | Track details | eSnips Social DNA
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

Chiếc băng gạc cho trái tim tan vỡ (sưu tầm)

- Mẹ, mẹ đang làm gì thế? - Cô bé Susie chỉ mới 6 tuổi hỏi mẹ.

- Mẹ đang nấu món thịt hầm cho cô Smith hàng xóm.

- Vì sao ạ? - Susie thắc mắc.

- Vì cô Smith đang rất buồn con ạ. Con gái cô ấy vừa qua đời và trái tim cô ấy đang tan nát. Chúng ta sẽ giúp cô ấy một thời gian - bà mẹ dịu dàng trả lời.

- Tại sao lại thế hả mẹ? - Susie vẫn chưa hiểu.

- Thế này nhé con yêu, khi một người rất buồn, họ sẽ không thể làm tốt ngay cả những việc rất nhỏ như nấu bữa tối hay một số việc vặt khác. Vì chúng ta cùng sống trong một khu phố và cô Smith là hàng xóm của gia đình mình, chúng ta cần phải giúp đỡ cô ấy. Cô Smith sẽ không bao giờ còn có thể nói chuyện, ôm hôn con gái cô ấy hoặc làm bất cứ điều gì thú vị mà mẹ và con có thể làm cùng nhau. Con là một cô bé thông minh, Susie, có thể con sẽ nghĩ ra cách nào đó để giúp đỡ cô ấy.

Susie suy nghĩ rất nghiêm túc về những điều mẹ nói và cố gắng tìm cách góp phần giúp đỡ cô Smith. Vài phút sau, Susie đã ở trước cửa nhà cô Smith, rụt rè bấm chuông. Mất một lúc lâu cô Smith mới ra mở cửa:

- Chào Susie, cháu cần gì? - Susie cảm thấy giọng cô Smith rất nhỏ, khuôn mặt cô trông rất buồn rầu, như thể cô vừa khóc vì mắt cô hãy còn đỏ mọng nước.

- Mẹ cháu nói con gái của cô vừa qua đời và cô đang rất buồn vì tim cô bị thương – Susie e dè xòe tay ra. Trong lòng bàn tay của cô bé là một chiếc băng gạc cá nhân.

- Cái này để băng cho trái tim của cô ạ!

Như để chắc chắn Susie nói thêm: "Cháu đã dùng vài lần và nó rất tốt".

Cô Smith há miệng kinh ngạc, cố gắng không bật khóc. Cô xúc động quì xuống ôm chặt Susie, nghẹn ngào qua làn nước mắt: "Cảm ơn, cháu yêu quí, nó sẽ giúp cô rất nhiều!".

Chiếc băng gạc nhỏ bé nhưng kỳ diệu của Susie đã đem đến sự ấm áp cho trái tim tuyệt vọng của cô Smith. Kể từ đó cô gài chiếc băng gạc vào một xâu chìa khóa nhỏ và luôn mang theo bên mình như để nhắc nhở mình phải quên đi nỗi đau và mất mát đã qua. Khi phải chịu đựng một nỗi đau quá lớn, thật không dễ để nhận ngay ra rằng vết thương ấy rồi cũng sẽ lành.

Chiếc băng gạc nhỏ bé của Susie đã trở thành biểu tượng của sự hàn gắn nỗi đau và biến tất cả niềm vui, tình yêu, hạnh phúc cô đã có cùng con gái trở thành những kỷ niệm êm đềm dịu ngọt chứ không phải một gánh nặng đeo vào tâm hồn đến suốt cuộc đời.
http://www.dekoraum.de/Bilder/L001/04L001-8079500-00.jpg

Bản ghi âm do Thu Hồng đọc.
Link download: http://www.esnips.com/doc...ternet_TaThuyLinh_ThuHong
Get this widget | Track details | eSnips Social DNA
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan


Cuối năm 2006, sắp bước sang xuân Đinh Hợi 2007, có một người hỏi lão tôi câu này:

> Lão à, sắp tết rồi. Nếu em muốn xin chữ, thì lão có thể tặng em chữ gì nhỉ?

> Nếu để tặng em một chữ, lão sẽ không ngại ngần tặng em ngay 1 chữ "TÂM" 心
Lão có sưu tầm được một bài giảng về chữ "TÂM" của nhà sư Thích Nhật Từ có mấy đoạn như sau:

CÙNG LÀ CHỮ TÂM

Trăm năm trong cõi người ta,
Khổ đau, hạnh phúc cùng là chữ tâm.
Tâm hiền: phúc lạc muôn phần,
Tâm thiên ác độc, cõi trần khổ đau.

Đừng mong luôn khỏe mạnh,
Khỏe mạnh sanh dục tham.
Suy vi rồi hưng thạnh,
Một tâm!

Gieo ác gặt đau khổ,
Gieo thiện hái an lành.
An lành hay đau khổ:
Tâm hành!...

> Lão có thể giải thích với em lý do tại sao lão tặng em chữ “tâm” mà ko phải là chữ “nhẫn”, chữ “đức” hay chữ gì khác ko?
Cảm ơn lão!


> Người có tâm sáng, tất sẽ biết cái gì hay, cái gì dở, tự nhiên sẽ biết cái gì cần học, cái gì phải bỏ. Tự nhiên sẽ có chữ "tri".
Người có tâm sáng sẽ biết việc xấu tốt, sẽ biết việc tốt nào cần làm, tự nhiên có chữ "nhân".
Người tâm sáng sẽ biết thể hiện thế nào là thanh cao, thế nào là vẩn đục, tự nhiên có chữ "đức".
Người có tâm sáng nhất định không phụ bạn bè, tự nhiên có chữ "tín"
Người có tâm sáng sẽ biết cái gì là đúng, cái gì là sai, lúc đó sẽ biết lúc nào cần phải nhẫn nhịn, tự nhiên sẽ có được chữ "nhẫn".
Bởi vậy lão chỉ tặng em một chữ "tâm". Chúc em hạnh phúc!
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 44 trang (432 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối