Vần trăng e thẹn liếm đầu non Gió thở vi vu bên lối mòn Ngắm cảnh trời Đông nghe tiếng lạ Linh quang tỏa sáng tận trên non
Thẩn thờ,thấy lạ...ta đi theo... Ghềnh đá chông chênh lớp lớp đèo Tay chóng,chân leo thân vượt núi Ánh trăng dẫn lối,gió ngàn theo
Ngỡ rằng dấu vết của người thương Huyền ảo long lanh sáng đoạn đường Thấp thoáng trời xa vật thể lạ Mờ mờ tỏ tỏ giữa đêm sương
Chân trời hiện hữu dáng tàu bay Vóc dáng thước tha mỏng mảnh gầy Tay trắng,môi son,mày tựa liễu Khuôn trăng thanh tú xuống thang mây
Nàng hỏi rằng ta có ý thơ? Tặng nàng vài chữ,kẻo nàng chờ! Tàu bay khởi động về quê cũ Muốn đem thi phú tặng em thơ
Nhí nhảnh nhe răng ta xuất thơ Những đàn đom đóm lộn sương mờ Cỏ cây xao xuyến lây theo nhịp Gió nghỉ đầu cành,tóc phất phơ...
Lưng mềm cuối nhẹ,nàng chào ta! Từng bước lên mây,thoát ta bà Tàu bay vụt mất bên trời rộng Bay bổng hương trầm ngát mũi ta
Chào nàng nhé! cô em người Sao Hỏa Bên chân trời vang vọng tiếng thân yêu Nàng thật đẹp! giữa muôn ngàn lộng lẫy Và đêm nay...thao thức nhớ em nhiều...
Ngày gửi: 16/12/2009 23:56 Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Phiêu Dao vào 16/12/2009 23:57
---TRỊNH KIỂM TRỘM GÀ---
Ngày xưa Trịnh Kiểm trộm gà Dưỡng nuôi phụng sự mẹ già ốm o Ngày đêm vất vã,chăm lo Lòng đau khi thấy mẹ ho đêm dài Một hôm vào rẫy bắt nai Mới hay tạo hóa an bày chớ trêu Tin buồn ở tận làng thêu Dân làng bắt mẹ bêu rêu giữa đời Bao cơn lỡ khóc lỡ cười Mới hay tâm địa lòng người điêu ngoa Người ta ném xác mẹ già Mối xông lên áo khóc òa thê lương Hỡi ôi! nghịch cảnh đoạn trường Sao nghe đau xót tan thương não nùng
Công nương lồng kín khuê môn Liễu đào e ấp động hồn nam nhân Nghìn nơi,khắp cõi dương trần Mấy ai chẳng thích tấm thân sang giàu? Tiếng tăm,tước vị,mong cầu Trở thành phò mã,chặt đầu Chằn Tinh Cảm thương,tủi hận phận mình Thân gầy,vai ốm duyên tình dỡ dang Từng đêm thao thức trăng tàn Lối mòn dạo bước thở than trách đời Thạch Sanh dũng mãnh hơn người Tay to,vai rộng,thân mười thướt cao Ngày đêm ủy kế lược thao Diệt trừ tai họa,mà vào cấm cung Tên lao đuổi tận,diệt cùng Đốt hang,phóng hỏa đi cùng ác tâm Ngờ đâu thế sự thăng trầm! Luân hồi nghiệp báo âm thầm phối chi Bây giờ,ngồi dưới âm ti Cực hình đau đớn,da bì nát tan Vẫn yêu,vẫn nhớ bóng nàng Công nương yểu điệu,nhẹ nhàn nét duyên Hẹn lòng kiếp khác nên duyên Đến giờ cắt lưỡi...thân chiên chảo dầu!
Quảng hằng bay bổng nơi đâu? Người ơi! hay biết con đau,vợ buồn?? Thương người lệ đổ dòng tuôn Chia ly,tan tóc,lòng buồn xót xa Bàng hoàng ngồi viết câu ca Gọi hồn,réo vía Trương Ba trở về Quay hồn thăm viếng hiền thê Cho tròn đạo nghĩa phu thê mặn nồng Phượng cầu ngâm khúc chờ trông Gia môn bất hạnh long đong tháng ngày Trương Ba! ơi hỡi! về ngay! Vợ ngoan thủ tiết chờ ngày trùng quang Con thơ vật vả khóc than Cớ sao? đành đoạn..tìm than về trời? Đóa hoa đang độ xuân thời Màn loan chướng gấm nay thời áo tan Hỡi ôi! thế sự phủ phàn Mơ hồ câu cú,hoang mang câu vần Âm u giăng kín dương trần Xương tan,cốt hủy,xác thân chẳng còn! Âm ba vang vọng mỏi mòn Mau về tìm xác hao mòn dương gian