1025
TRƯỜNG CA MÙA ĐÔNG[Bát điệp-Ngũ độ]
1
Ẩn ức NHƯ chuỳ trĩu nặng môi
Hầu NHƯ ngõ cụt gió mưa bồi
Tơi bời tựa bão NHƯ lòng rách
Nghiệt ngã NHƯ cùm bởi kiếp côi
Ngãi tận NHƯ bùn chao đảo trí
Tình NHƯ sẵn dịp bỏ bê chồi
Tuồng NHƯ số phận ngùi tan rã
Kỷ niệm NHƯ nào lũ cuốn trôi
Sai lầm nổi GIÓ đạp tình trôi
Bủa GIÓ vào duyên dễ rạp chồi
GIÓ bão rêm hồn căng thẳng ngặt
Xuân lòng bặt GIÓ não nùng côi
Sầu len lỏi GIÓ mùi chua bỡn
Hận rã rời tim GIÓ nhảm bồi
Bởi GIÓ suy đồi gây vỡ mộng
Căm thù GIÓ đểu chạm bờ môi
2
Vĩnh biệt MÙA yêu chẳng thái bình
Lem MÙA tắc nghẽn nụ cười xinh
MÙA xưa dáng đổi bơ phờ dạ
Mộng cũ MÙA thay ngớ ngẩn hình
Buốt chỏng chơ MÙA khê nghĩa mặn
Đau hờ hững ý quạnh MÙA trinh
MÙA thương úa rã lòng im bặt
Đã cạn MÙA vui thuở chúng mình
Vào ĐÔNG trở mặt xoá đôi mình
Cảm thán ĐÔNG về quặn chữ trinh
Đắng cảnh sầu ĐÔNG chằng chịt bão
Buồn ĐÔNG sưởi rượu xác xơ hình
Chia lìa mắt tủi ĐÔNG bầm giập
Thổn thức ĐÔNG hờn cõi nhạt xinh
Mãi nhớ chiều ĐÔNG trời đổ sụm
Tàn ĐÔNG sự thể khó yên bình
3
Đẫm LẠNH viền tim suốt cả đời
Ưu sầu giữa LẠNH đếm tình rơi
Hồn tê tái LẠNH đầy xơ vữa
Nhát não nề sâu bủa LẠNH ngời
LẠNH nẻo mơ hồ chua chát ẵm
Đau lòng buốt LẠNH hão huyền vơi
Đường xưa lối cũ vùi hoang LẠNH
Đổ vỡ niềm tin LẠNH đất trời
LÒNG ngây kỷ niệm dõi chân trời
Ngã bệnh cung LÒNG buốt chẳng vơi
Bão quất LÒNG bươm sùi sụt oải
LÒNG đan cảnh cũ nhớ nhung ngời
Lem rầu rĩ gối tim LÒNG nghẹn
Nhói hẩm hiu LÒNG vũ trụ rơi
Phẫn nộ LÒNG kia đà chuyển hướng
LÒNG khê mộng tưởng khiến teo đời
4
Ái cảm vườn THƯƠNG dụ đãi đằng
THƯƠNG rồi sập bẫy lưới tình giăng
Lời bay bổng quyện rền THƯƠNG mướt
Giọng dỗ dành THƯƠNG thoả sánh bằng
Lỡ bước THƯƠNG mình dang dở chuyện
THƯƠNG lìa ngắt mộng tẽn tò trăng
Từ nay đã quyết đừng THƯƠNG vội
Bởi dạ người THƯƠNG khó vĩnh hằng
Vào khuya chợt NHỚ giỡn sông Hằng
Huyễn hoặc thiên đường NHỚ cảnh trăng
NHỚ vỗ về nhau ghì bấy diệu
Vờn mê mẩn nguyệt NHỚ đâu bằng
Sa lầy thảm hoạ ra rìa NHỚ
Bẻ NHỚ môi tình vật vã giăng
Tự nhủ tim rằng không NHỚ nữa
Tìm quên nỗi NHỚ dạo hoan đằng*
5
Những khúc TÌNH thơ trải điệu buồn
Hương TÌNH úa nhạt nỗi sầu tuôn
TÌNH xua kỷ niệm tan tành đến
Sáo đuổi TÌNH ca hỗn độn luồn
Dỗ giấc triền miên TÌNH chẳng vẹn
Mơ TÌNH lảnh lót ngãi nào suôn
Rồi giông bão đến TÌNH yêu rụi
Ngoái tưởng TÌNH xưa rạn vỡ nguồn
Lòng TA máu rịn bủa vây nguồn
Tĩnh lặng TA ngờ khó thể suôn
Khiến võ vàng TA hờn ngọc sẩy
Đành thui thủi góc phạt TA luồn
Dồn TA cảnh lạc vòng vo kiếm
Vỡ mộng TA sầu nức nở tuôn
Cổ tích TA nàng chôn nghĩa địa
Đời TA ẩn dật gõ canh buồn
HANSY
*hoan đằng[欢腾]=vui mừng hớn hở
*
TÌNH ĐÂU AI ĐỘ?
1
Như kẻ vô hình Trắng thế thôi
Như mây lãng đãng Tím xa rồi
Như say như hận Vàng chi lỗi
Như oán như cừu Đỏ nữa trôi
Như lá về nguồn Thanh ở cội
Như chim với tổ Bích lên chồi
Như đêm lặng lẽ Huyền tơ rối
Như cánh u đàm Bạc gió phôi
2
Gió phôi Lệ khúc đoạn ô kiều
Gió lẻn Môi gầy đợi bấy nhiêu
Gió vuốt Tay trần đơn gối chiếu
Gió đem Mắt nhượt lẻ mưa chiều
Gió mờ Gót đổ niềm huyền diệu
Gió buốt Thân tàn nỗi tịnh liêu
Gió rủ Mi nhung ghi nhật tiếu
Gió đùa Tóc xoã tới mùa yêu
3
Mùa yêu Giữa suối ngọc đơm tình
Mùa lúa Trên đồng rộng thấm xinh
Mùa nhạn Sau bầy không đổi đỉnh
Mùa oanh Trước cửa chỉ thay hình
Mùa quỳnh Dưới xóm sầu sơn lĩnh
Mùa trống Trong làng loạn cổ kinh
Mùa đước Trái lành, hồn thuỷ tĩnh
Mùa xuân Phải ghé tiết đông mình
4
Đông mình Bối Rối lắm người khinh
Đông đáo Hanh Hao nỗi thuyết trình
Đông cướp Khô Khan hầu đảo chính
Đông nghiêng Chất Ngất đạo sa bình
Đông nhu Quạnh Quẽ hồi phồng định
Đông loãng Thều Thào trúc tuyệt linh
Đông chí Mân Mê thuyền khướt thịnh
Đông điền khẳng khái lạnh kiêu binh
5
Lạnh kiêu binh nghiệp Súng ru đời
Lạnh buốt khi mà Liễu thoáng rơi
Lạnh lẽo cô gia Đào chớm khởi
Lạnh tanh cố quốc Bưởi di rời
Lạnh toan phận số Đào vời vợi
Lạnh ấm chiêu bài Phượng lả lơi
Lạnh toát những gì Mai chẳng lợi
Lạnh hoang biển hoá Sữa lòng trời
6
Lòng trời tạo Chấn những tham ô
Lòng chẳng phân Ly chốn hải hồ
Lòng trót đau Càn mang bể khổ
Lòng thà rối Khảm thả hồn khô
Lòng Cha mãi Tốn công xây tổ
Lòng Mẹ nào Khôn hạn quạt mồ
Lòng Phật phi Đoài nên chánh độ
Lòng thành chớ Cấn loại thương tô
7
Thương tô vẩn đục huyễn Lim đằng
Thương xót cây Tùng xích bủa giăng!
Thương dãy Thông reo trùm bởi nhạn
Thương thân Gõ hát vọng cùng chàng
Thương Sồi đứng ngó thành quan thụ
Thương Trúc che gồng tạo búp măng
Thương hại cuồng Si đành lũng đoạn
Thương Cau quá bụa nhớ chung ràng
8
Nhớ chung ràng Phục khuyển nghêu hồng
Nhớ Phủ trường hoàn cũng ngóng trông
Nhớ đấng Sinh thành giây phút chống
Nhớ ơn dưỡng Dục tháng năm bồng
Nhớ lời Phúc trạch vần xoay cổng
Nhớ tiếng nghi đình trụ Cố bông
Nhớ Cúc trù son tầm nắng lộng
Nhớ ôi! Súc vị đắm tình nồng
9
Tình Nồng ướt át mộng này tuôn
Tình ở phòng The vẫn dập cuồn
Tình Chát hững hờ dây thắt cuộn
Tình Cay chân chất nước về nguồn
Tình đan mộng Nhạt, rèm thưa cuốn
Tình Đắng qua, mùa ướm nghĩa suôn
Tình Ngọt đường yêu dầu vẫn muốn
Tình ơi! Mặn lắm biết ta buồn
10
Ta buồn rượu đắng cả Ngàn bôi.
Ta tiếc Mười năm khuất nẻo đồi
Ta rẻ Nửa đường uyên gấp bội
Ta tìm chiếc lá nhuyễn chia Đôi
Ta cười lãng tử Trăm chiều vội
Ta trói hồng nhan Một mảng tồi
Ta khoá vô thường từng Vạn lối
Ta trình Lục đạo nghĩa thêm tôi
Nguyễn Hoài Bảo Thi