Trang trong tổng số 26 trang (259 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [6] [7] [8] [9] [10] [11] [12] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Phượng Hoàng _Lửa

TRUYỆN NGẮN DƯỚI 100 CHỮ

                  ĐỜI NGƯỜI
Trong một cuộc chiến ba Ngọc mãi mãi không trở về. Thường ngày , ông ngoại vẫn qua chơi với hai mẹ con. Đêm nay bất chợt nhìn lên trần nhà, ngàn sao lấp lánh, ông bảo, ngày mai ba sẽ qua giúp con trét lại nóc nhà. Ngọc nói:Mẹ sướng thật, lớn vậy còn bố giúp. Con bé thế này không có bố.
Mẹ lặng lẽ đi vào phòng trong.

                                                       VÕ ĐỨC BIỆC


                 EM TÔI
Tôi là anh cả, Dung:em kế, cũng là út. Bố công tác xa , mẹ đi dậy suốt ngày, kể cũng vắng vẻ.
Không có em trai, cố nhiên Dung phải thay thằng em tưởng tượng ấy.
Dung thích Tề Thiên, thường đưa tay che ngang mày, ngiêng ngó nhà như khỉ.
Một bữa nó vờ bị uốn ván, làm giống hệt, khi vỡ lẽ, tôi đánh cho một trận.
Tháng sau, Dung ngã bệnh, đi khám,cả nhà lặng người: Teo gân.
Nắm tay tôi nó thầm thì:"Em chỉ giả vờ thôi".
Ước chi em nói thật, Dung ơi!
                                          
                                                 NGUYỄN QUỐC VIỆT
 

                            CON CHIM SÁO
Lão phúc vốn là người nuôi chim. Một ngày, bỗng thấy mình sắp chết, lão bèn mang hai lồng chim Sáo và Hoàng anh ra thả.
Lão đứng nhìn chim tung cánh bay cao, lòng hân hoan vô hạn.
Ba hôm sau, con sáo trở về chui vào lồng cũ, lại hót như xưa. Riêng chim Hoàng Anh thì biền biệt.
Con sáo vốn biết tiếng người, lúc thấy lão Phúc nó nói:
-Tôi bay đi khắp trời cao, đất rộng, nhưng phải tự kiếm miếng ăn rất khổ, nên tôi trở về.
Lão Phúc nhìn nó thở dài.
                                               KIM TUẤN
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vodanhthi

Mát tay

* Louis C. Thomas


http://i974.photobucket.com/albums/ae227/ssunyata/VHVN/Lottery.jpg





  Bà Poupon tạm rời mắt chiếc áo đang đan dở và nhìn chồng có vẻ không bằng lòng:
- Ông lại mua vé số nữa rồi... làm như mình giàu lắm vậy.

  Hai ông bà Poupon làm quản gia chung cư này và được xếp ở trong căn phòng bé xíu gần cầu thang. Ông Fernand Poupon lên tiếng: “Chính vì thế tôi mới mua, Henriette ạ. Nếu trúng số, ta sẽ giàu”.
  Henriette nhún vai thương hại: “Nếu trúng số...”
  Bà ngừng nói vì thấy ông cầm đến những hai vé: “Và ông mua hai vé!”
  Ông vội trấn an bà: “Vé này là của ông Bernon ở lầu một nè. Sáng nay ông ấy nhờ tôi mua giùm một vé. Khi chọn giúp cho ông ấy rồi, tôi không dằn lòng mình được. Chiều nay xổ đấy. Bà nghĩ xem, bốn chục triệu... chỉ cần mười... mà thôi, một triệu cũng được! Chỉ cần một triệu thôi...”

  Bà đã im lặng chấp nhận, ông mơ màng với những suy tính cao xa, mua một chiếc xe hoặc một miếng đất ở đồng quê, hoặc là, nếu có thể, buôn bán cái gì đó nho nhỏ thôi... Sẽ chào chia tay căn hộ bé xíu này, khỏi phải lau chùi cầu thang, khỏi mệt nhọc leo lên leo xuống để phát thư...

  - À, nói đến thư từ mới nhớ, ông Bernon có hai cái đấy, đem lên cho ông ấy đi, thay vì đứng đó múa may quay cuồng.
  - Phải rồi! Nhân tiện tôi đưa tấm vé số cho ông ấy luôn thể.
  Ông cầm hai tấm vé, ngần ngừ:"Ừ nhỉ, đưa tấm nào nhỉ? Tấm 223518 hay tấm 721643?”
  Bực mình quá, bà Henriette chỉ đại:
  - Tấm này!
  - Tấm 721643.
  Vừa nói, Fernand Poupon vừa cho tấm kia vào túi mình. Ông gom các phong thư trên bàn và bước ra.

  Từ các tầng trên vọng xuống tiếng nhạc trong radio lẫn tiếng trẻ con đang cãi nhau. Bảy giờ tối rồi, giờ rùm beng nhất trong ngày, như bà Poupon vẫn thường nói.
  Lên đến lầu 1, Fernand nhấn chuông cửa phòng ông Bernon. Ông Bernon giàu lắm. Sau khi vợ mất, ông ở một mình như thế nhiều năm nay, không làm việc gì cả. Mỗi sáng khi bà Poupon lên dọn dẹp phòng, không lần nào bà không xuýt xoa trầm trồ các tủ giường bàn ghế đẹp và các tấm thảm lộng lẫy.
  Chuông vừa reo xong thì cửa phòng bật mở. Đứng nơi tiền phòng, ông Bernon vừa khoác xong áo ngoài như sửa soạn đi đâu đó.
  - Chào Poupon, mang thư lên đấy à? Ông để hộ cho tôi đằng kia, trên bàn nhỏ kìa.
  - Có cả tấm vé số...
  - Để chung đó, mai tôi sẽ xem... Tối nay bận quá, tôi đang vội.
  Ông Bernon nhón lấy cái mũ trên móc và bước ra cùng lúc với Poupon. Ông mang găng tay vào:
  - Ông nói với bà nhà đừng lên dọn phòng trước 9 giờ sáng mai nhé.
  Bernon đi xuống thang lầu, nói vọng lên, vừa nói vừa cười: “Khuya nay hơn một giờ tối mới về, và sáng mai tôi định ngủ nướng.”
  Fernand bước lên lầu hai, vừa đi vừa tiếp tục mơ tưởng... Chỉ cần một triệu thôi...

***



  Trong vuông bếp nhỏ nối liền theo căn hộ bé xíu, mọi vật như yên nghỉ, chỉ có chiếc radio là có vẻ sống động vì đang phát kết quả xổ số. Henriette đã rửa chén bát xong, tiếp tục đan áo, chăm chú ngóng tai nhưng vờ không thèm để ý.
  Fernand để tờ vé của mình ngay ngắn ở trước mặt, có vẻ như uống từng lời của xướng ngôn viên... “Hàng đơn vị: 3, hàng chục: 4, hàng trăm...”
  Fernand bấu chặt đầu gối vợ:
  - Bà nghe không?
  - Sao, có gì lạ đâu? Mình đâu có trúng đâu? Vé mình tận cùng số 8 cơ mà!

  Giọng nói dửng dưng của xướng ngôn viên tiếp tục vang lên: “Tất cả những vé tận cùng bằng hàng số 21643 trúng một triệu”.
  Fernand tức giận gầm lên và giáng xuống radio một quả đấm mạnh đến nỗi nó tịt luôn.
  - Việc gì thế? Ông điên rồi à?
  Fernand nghẹt thở. Lát sau ông mới lắp bắp:
  - Việc gì à?... Bà không nghe gì sao?... Tất cả những vé tận cùng bằng số 21643 trúng một triệu... Vé của ông Bernon đấy!

  Ông hụt hơi, nín thinh và một khối im lặng dày đặc đè nặng làm ta khó chịu, chỉ nghe tiếng giọt nước rỉ đều đều từ vòi xuống bồn rửa chén.
  Bà Poupon ngừng tay đan và nhìn vào khoảng không.
  - Ông đưa người ta vé tốt và giữ cho mình vé xấu.
  - Bà chọn chứ ai.
  - Đã vậy ông còn đấm hư cái radio rồi!
  Cơn giận đầu tiên đã qua, Fernand bắt đầu than:
  - Trời ơi, thật bất công quá... thật bất công quá... Bernon đã giàu lại còn giàu thêm, trong khi đó thì mình nghèo rớt mồng tơi... Hắn chẳng quan tâm, chẳng cần liếc qua tấm vé của hắn!
  Giọng Henriette vang lên như thể từ xa vọng lại:
  - Ông ấy không nhìn xem vé mang số mấy à?
  - Không! Tôi đặt vé lên bàn nhỏ cùng hai bức thư... Ông ấy vội đi ra ngoài.
  Giọng Henriette lại vang lên như từ xa:
  - Và ông ấy bảo không trở về nhà trước một giờ đêm nay à?
  - Ông bảo thế!.
  Và Fernand tiếp tục rên rỉ: “Trời ơi, mình cầm cùng hai vé trong tay, phải chi mình đưa ông ấy tờ này... Lúc ấy không có lý do nào mà...”
  “Không có lý do nào mà,” Henriette sửa câu nói của Fernand từ thì quá khứ sang thì hiện tại.

  Bà nhanh nhảu đến ngăn kéo lấy chiếc chìa khóa... chiếc chìa khóa cửa phòng Bernon để mỗi sáng lên làm vệ sinh. Fernand lắp bắp:
  - Bà muốn rằng...
  Henriette tránh tia nhìn của chồng và nói:
  - Hiện giờ không có Bernon trong phòng. Vả chăng ông ấy chưa nhìn số vé... Hay mình cứ tráo?
  Fernand như bị thôi miên bởi chiếc chìa khóa đang lóng lánh kỳ ảo dưới ánh sáng ngọn đèn điện. Một triệu là đủ để mở một cửa hiệu nho nhỏ!
  - Đưa chìa khóa đây.
  - Cầm thêm cái đèn pin này nữa.

  Fernand bước ra khỏi căn hộ bé xíu tối tăm và vẫn chưa dám bật đèn pin trong hành lang. Dù sao ông cũng thuộc lòng đường đi, không cần ánh sáng.
  Lên đến thềm lầu một, ông đứng lại, tim đập thình thịch. Im lặng bao trùm chung cư đang đi vào giấc ngủ.
  Loé một tí ánh sáng, ông đủ thấy lỗ khóa. Tay ông run run và phải tra nhiều lần, chìa khóa mới lọt vào ổ. Cánh cửa mở ra chầm chậm...
  Fernand bước vào tiền phòng. Mọi việc sau đó xảy ra rất nhanh. Ông bật đèn và chạy ngay đến chiếc bàn nhỏ chỗ ban chiều ông để hai bức thư. Tấm vé số trúng vẫn còn đó, ông chộp cho vào túi, tráo lại bằng vé của mình... Thế là xong!

  Khi quay lưng sửa soạn rút lui, đột nhiên Fernand sững sờ há hốc mồm như bị trời trồng. Như con chim đi ăn đêm bị đèn pha làm chói, ông Bernon vừa mở cửa phòng ngủ, đang đứng nheo mắt vì tia đèn pin. Ông Bernon đã về hồi nào, về sớm hơn dự định.
  Đầu tóc bù xù còn ngái ngủ, ông chưa ý thức điều gì đang xảy ra. Có lẽ ông nghe tiếng động ở tiền phòng, rón rén ra xem có việc gì. Trong tia đèn pin sáng chói, ông không nhận ra người quản gia...
  Fernand hành động theo phản xạ. Ông tắt đèn và lao ngay ra ngoài. Lúc sắp đến cửa ông bị níu áo và hai cánh tay hộ pháp ôm cứng ông. Ông không ngờ Bernon khỏe và la to như thế: “Bớ người ta... bớ hàng xóm... ăn trộm!”
  Lẽ ra Fernand phải lên tiếng hoặc bịa ra việc gì đó biện minh cho việc đi đêm của mình, hoặc ít ra... nhưng ông quá hoảng hốt. Gạt phắt một cái, ông nhoài người ra, cây đèn pin rơi xuống sàn... Bernon cố níu áo lại và la to hơn “Cứu tôi với... ăn trộm”.
  Fernand cuống cuồng, không biết mình đang làm gì. Ông ôm lấy Bernon và nghe hơi thở phì phò từ cái miệng sắp sửa la làng nữa. Phải bịt mồm nó lại, bất cứ giá nào cũng không để nó la!... Khỏi nghe tiếng thét chói tai, vang khắp cả chung cư.
  Trong bóng tối, Fernand lần mò bịt mồm Bernon nhưng Bernon vùng vẫy quá khiến bàn tay tuột khỏi cằm và tự động xiết cái cổ xương xẩu mỏng manh của lão. Lúc ấy không còn là bàn tay Fernand, mà của một con thú hung dữ hành động theo bản năng...
  Người Bernon mềm nhũn và quỵ trên tấm thảm.
  Ở các tầng lầu trên, cửa đã lạch cạch mở ra... Fernand nhảy qua cái xác, tuôn ào xuống cầu thang và ùa vào căn hộ bé xíu...
  Trong cầu thang, đèn bật sáng, có tiếng chân người lên xuống, lao xao ở thềm lầu một...
  ... Ngơ ngơ ngáo ngáo, Fernand cứ sững nhìn vợ mà như không trông thấy, và như không nghe giọng nói run run, lạc hẳn đi.
  - Ông đã làm gì thế?... Ông đã làm gì rồi?

***



  Fernand bị bắt vì tôi giết người và công an rối bù đầu bởi không suy luận ra được tại sao ông đã phạm tội.
  Không ai chịu tin vào chuyện xổ số, vì, nếu tấm vé trong túi ông trúng lô một triệu, thì tấm vé ông đã tráo xong, hiện nằm trên bàn của Bernon, thì trúng giải đặc biệt 40 triệu.
  Khi giận dữ đấm hư máy radio, ông đã không kịp nghe phần cuối chương trình trực tiếp truyền thanh.
Mở mắt thì chạy theo cảnh
  Nhắm mắt thì chạy theo mộng.
                 (Ngọc Tuyền Hạo)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

hoa cỏ

@ Phượng Hoàng Lửa: Đọc những truyện ngắn dưới 100 chữ của bạn xong không thể không thở dài. Cuộc sống thật vô thường. Truyện rất ngắn mà sức ám ảnh lại dài lâu...
Tôi yêu cuộc sống hôm nay
Bởi trong tôi có những ngày hôm qua...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phượng Hoàng _Lửa

ĐÔI CHÍCH BÔNG

 Trên cây xoài trong vườn của bà có một đôi chích bông làm tổ. Chúng ríu rít, ngiêng ngó đôi mắt tròn, tìm bắt nhưỡng con sâu. Thỉnh thoảng, chúng đứng yên trên một cành cây nhỏ, rỉa rỉa bộ lông tròn vo như một túm lông.
 Một hôm, cu Tý dương ná cao su. Bé ty lao ra, chặn anh lại. Không kịp rồi!Viên đá bay đến soạt. Một nắm bông nhỏ rơi xuống đất, bất động.
 Từ đấy, trên cây xoài không còn nghe những tiếng ríu rít. Nhưng trên cành cây ấy luôn có 1 nhúm lông nhỏ đứng lặng lẽ, đôi mắt tròn xoe, buồn bã.
                               TRẦN THỊ GIAO THUỶ

               CÂY CẦU

 Mẹ tôi , năm mười tám tuổi xinh đẹp nhất làng. Bị Tây bắt,qua cầu mẹ liều mình nhảy xuống. Trời tối, Tây sợ du kích phục bỏ đi. Mẹ thoát. Mẹ theo các bác làm cách mạng.
 Cũng cây cầu ấy, cha thoát ly đi kháng chiến ngang qua. Nghe chuyện, cha làm thơ tặng mẹ. Thơ đăng báo. Mẹ cảm động . Các cậu đốc vào. Đám cưới lại đi qua cầu.
 Bây giờ , mẹ mất. Đám tang mẹ,đi qua cây cầu, còn mỗi mình cha.

                                LÊ ĐỖ NGỌC QUYÊN

               HẠT BỤI

 Hè phố nắng gắt. Gã sinh viên ngồi với phần cơm còm cõi. Chiếc nón rách chìa trước mặt. Chẳng buồn ngẩng lên, gã mệt mỏi chìa phần gia tài còn lại:Tờ 200 . Một giọng nói trẻ thơ:
 -Con cảm ơn chú!
 Miếng cơm nghẹn đắng. Cái bóng nhỏ bé bước đi;nón lại đội đầu, chân trần trên hè nắng. Bất chợt cơn gió xoáy tạt qua, có một hạt bụi đời bé nhỏ làm cay mắt gã trai.

                                KHÁNH NGUYÊN


@ Cảm ơn Hoa Cỏ đã đọc và bày tỏ tình cảm! chúc vui,khoẻ!
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phượng Hoàng _Lửa

SÒNG PHẲNG
                          Truyện ngắn của JOHN CORTEZ (Mỹ)

  Nàng có gương mặt buồn. đôi mắt rất to, màu xám, luôn đăm chiêu mơ màng như nghĩ ngợi cái gì đó đã vĩnh viễn xa vời. đôi môi màu hồng luôn nghiêm trang và đôi gò má hơi cao vẻ mặt xương xương của nàng héo hon thêm. Nàng rất ít khi cười. tuy thế, nàng đẹp, đẹp ám ảnh, đẹp não nùng, đẹp khó quên.
 Dáng người nàng yểu điệu, rất mảnh mai, với chiều cao vừa phải. Ai cũng có thể nhận thấy thân hình xinh xắn của nàng trong bộ trang phục mùa đông. Nàng như một món đồ sứ Trung Hoa thanh tú. Ngay cả trong giọng nói cũng mong manh, như tiếng vọng sau cùng của lời thì thầm quên lãng.
 Mỗi khi ôm nàng trong vòng tay, tưởng chừng như hắn có thể bóp nát hơi thở, thậm chí cả cuộc sống của nàng, vì hắn là một người đàn ông cục súc, to lớn. Nhưng tôi cho rằng bề ngoài thì thế chứ thật ra hắn rất dịu dàng vì nàng có vẻ thích thú. Chỉ những lúc đó tôi mới thấy nàng mỉm cười và ôm chặt hắn, đáp lại những nụ hôn.
 Những lần đó, tôi luôn cố không nhìn, nhưng dù cho tôi có lảng đi thật nhanh thì hình ảnh nàng và hắn vẫn còn đó, rõ ràng , vĩnh viễn...
  
 Nàng đã thấy chúng tôi và bước ra ngoài, đứng im trong tuyết với mái đầu trần. Nàng vẫy tay và thế là đủ để hắn bước nhanh về phía nàng. Tôi đứng lại, nhìn màu xanh của mặt nước lăn tăn ở cái hồ gần đó. Nước chưa kịp đóng băng sau đợt tuyết rơi đầu tiên tháng mười hai.
 Tôi nghe tiếng họ ríu rít với nhau. Những lời du dương ngọt ngào...,phải không nhỉ ? Tôi cố không chú ý.
 "Cái gì dằn vặt mi vậy, Ludlow ?"
 Tôi tự nhủ.
 "Tại sao cứ để nó ám ảnh mi như thế ?Không có gì cả, không có một tý gì...giũa mi và nàng cả !Nàng hầu như không biết có mi hiện hữu trên cõi đời này. Hơn nữa nàng đã có chồng và hắn là một người chồng tốt...
 -
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phượng Hoàng _Lửa

Tôi đi vòng qua họ và nghe thấy tiếng nàng:
 -Thôi...anh.
 Tôi cảm nhận thấy nàng gỡ khỏi vòng tay ghì siết của hắn khi tôi bước lên những bặc thềm đã được nàng lau rất sạch. Tôi giũ tuyết ở giày rồi nhìn về hướng tây, hướng nam. Chỉ có một khoảng trời xám đen mênh mông và màu xanh cây rừng trải dài bất tận vì đây là vùng que bao la, mênh mông nối tiếp mênh mômg, hoang dã.
 Endicott nói:
 -Anh không vào nhà sao, Ludlow ?
 Tôi đóng cửa. Endicott đã cởi áo khoác và nàng vội đỡ lấy, treo lên giá cho hắn. Bộ ngực vạm vỡ của hắn phập phồng. Hắn nói:
 -Cà phê thơm quá, Rosemary, có pha whiskey không em yêu ?Anh mê thứ đó lắm...
 Tôi vào phòng ngủ, lấy hết đạn trong súng ra rồi dựng khẩu súng ở góc tường. Tôi cởi mũ áo, quẳng lên giường rồi mới ngồi xuống mép giường. Tôi không biết mình ngồi như thế bao lâu, hai tay kẹp trong đùi, đăm đăm nhìn sàn nhà.
 Tiếng Endicott lôi tôi về thực tại:
 -Ludlow, uống cà phê chứ ?
 Hắn gọi từ phòng ngoài, tôi đáp vọng ra :
 -Tôi ra ngay.
 Hắn đang cầm một cái tách, tôi thấy trong đó có một nửa là cà phê đen đặc sánh, tay kia hắn cầm chai whiskey. Tôi nói :
 -Không, anh uống đi, tôi uống cà phê den.
 Hắn nhướng mày.
 -Anh vẫn thích cà phê pha wkiskey mà ?
 -Nhưng hôm nay tôi không thích.
 Hắn nhún vai.
 -Tuỳ anh.
 Tôi cảm thấy ánh mắt nàng soi mói nhìn tôi, như vẫn thường nhìn. Tôi giả vờ không biết. Nàng nhìn tôi một lúc rồi nói :
 -Hôm nay cũng không gặp may à, anh Ludlow ?
 Tôi lắc đầu. nàng nói ;
 -Tôi thì không biết nên vui hay buồn ! Những con nai đó có làm hại ai đâu, thật tội nghiệp ! Tại sao đàn ông các anh nhẫn tâm quá vậy ? Tại sao lại cứ thích giết chúng ?
 Endicott lên tiếng :
 -Ludlow, anh đừng bực mình vì vợ tôi nhé, chưa bao gời tôi quen biết hay gặp ai có tâm hồn uỷ mị đa sầu như Rosemary...
 Ông ta cười vang tiếp :
 -Cô ấy thà đi vòng để tránh một con bọ trên đất chứ không chịu dẫm lên nó !Rosemary, em phải tập tính gan dạ mới được!
 Náng đáp:
 -Không anh thừa biết mà, em không thể chịu được ý nghĩ có một sinh vật bị giết.
 Elroy Endicott lại cười vang.
 -Em phải vượt qua chính mình. Hôm nào thử đi săn với bọn anh để xem anh bắn một con thú, chắc chắn em sẽ thấy chẳng có gì là ghê gớm cả.
 Nàng rùng mình:
 -Anh thừa hiểu là em không thể chịu được mà!Em sẽ ốm cả tuần cho anh coi. Em chỉ muốn anh đừng giết một con vật nào nữa...
 Tôi thầm nghĩ...(còn nữa)
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phượng Hoàng _Lửa

Tôi thầm nghĩ, hắn là dạng đàn ông to con, tuýp người dễ gây quyến rũ loại đàn bà yểu diệu, mảnh mai. có lẽ họ là một cặp cực kỳ xứng đôi vừa lứa. Nhưng hắn lớn tuổi hơn nàng nhiều quá. Có đến 20 tuổi chứ chẳng phải chơi!
 Nghĩ đến đó tôi bỗng giật mình, người nôn nao.
 "Lại nữa!Ludlow, mi làm sao vậy?Việc họ hơn kém tuổi nhau thì quan hệ gì đến mi chứ? Hay chỉ vì thỉnh thoảng nàng nhìn mi...Mi không thấy rằng hắn yêu nàng biết nhường nào hay sao?"
 Hắn và nàng chuẩn bị ăn tối. Tuy bảo nàng lo bữa ăn, nhưng chính hắn là người nấu ăn. Hắn cười vui vẻ:
 -Bây giờ tôi mới có dịp trổ tài nấu ăn đấy anh Ludlow, ở nhà thì không bao giờ cô ấy cho tôi vào bếp!
 Ăn xong, hắn rửa bát, nàng lau khô . Tôi vào phòng, lên giường trùm chăn, cầm một cuốn tạp chí nhưng không đọc được chữ nào. Tôi nghe tiếng họ trò chuyện , nhẹ nhàng, âu yếm. Tiếng cười của hắn thỉnh thoảng vang lên sau một câu gì đó của nàng. Tôi nằm im ,giả vờ không nghe và nhớ lại mọi chuyện.
 Khi hắn cho tôi thêm một số tiền khá lớn vào tiền thuê nhà, để tôi làm người hướng dẫn hắn trong mùa săn nai năm nay, thì tôi cho rằng hắn là một anh nhà giàu đến từ miền nam nước Mỹ và có lẽ là chủ nhân một công ty xây dựng, hoặc chí ít cũng phải là một ty gì đó cỡ nhỏ. Tôi cũng không thắc mắc gì về việc đó . Hắn trả trước tiền nhà là tôi thích rồi, lai còn cho thêm một số nữa để tôi dẫn hắn những nơi có hươu, nai. Lúc đó hắn có nói rằng sẽ cho vợ hắn đến ở cùng trong suốt mùa săn năm nay. Tôi bằng lòng và đinh ninh rằng vợ hắn cũng là một người to lớn, vạm vỡ như hắn.
 Thế mà giờ đây lại là một cô gái như vậy!
 Tôi vừa bỏ cuốn tạp chí xuống, nhìn đăm đăm lên trần nhà thì nàng bước vào. Nàng nói, giọng nhỏ nhẹ, thậm chí như rụt rè:
 -Em có làm phiền anh không?
 -Không.
 Trả lời xong tôi ngồi bật dậy.
 Không chớp mắt, nàng nhìn hai khẩu súng của tôi dựng ở góc phòng. Nàng chỉ tay hỏi;
 -Sao anh lại dùng đến hai khẩu súng?
 Tim tôi đập mạnh. Tôi tự nhủ:
 "Nàng hẳn là bực bội lắm?Phải ru rú ở nhà cả ngày trong khi chồng nàng và mình đi săn. Chắc nàng chỉ quen đến những vũ trường, hộp đêm để giải trí chứ đâu có quen bị đưa đến một nơi hẻo lánh như thế này...".
 Tôi cố pha trò, hơi cợt nhả.
 -Tôi bắn súng hai tay, như cao bồi trong phim viễn tây đây mà!Mỗi tay một khẩu.
 Nàng liếc tôi, ánh mắt vốn mơ màng bỗng sắc lẻm trong giây lát và miệng nở nụ cười u buồn, giọng trách móc:
 -Anh đừng chê nhạo em, em hỏi thật mà! Hai súng đó có gì khác nhau hay không?
 Tôi bước lại chỗ hai khẩu súng:
 -Đây là súng trường, và đây là khẩu carbine. Carbine thì ngắn hơn, nhẹ hơn nên dễ mang cả ngày trong rừng, nhưng tôi vẫn thích súng trường hơn. Chúng không có gì khác nhau về cỡ nòng, đều 30.30...
 -Anh có vui lòng chỉ cho em cách bắn không?
 Tôi nhìn nàng trừng trừng. trong một thoáng, nét mặt xanh xao của nàng ửng đỏ.
 -Em...em thực tình muốn biết...vì chồng em. Anh ấy rắt mê mẩn săn bắn...em muốn được đi cùng anh ấy. Em muốn được chia sẻ mọi thứ với anh ấy, nhưng anh ấy cứ cười nhạo em, cứ chế diễu em khi em nói chuyện nghiêm túc. Em bực lắm. Anh dạy em cách bắn súng nhé?
(Còn nữa)
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vodanhthi

Mục lục

(tiếp theo trang 7)



21. Chùm truyện ngắn dưới 100 chữ   (nhiều tác giả)         trang    9
22. Mát tay  (Louis C. Thomas)                                         9
23. Sòng phẳng  (John Cortez)                                          9
24. Cho em một nụ hôn?  (Lý Thuận Nghi)                    trang      10
25. Số độc đắc  (Không ghi tên tác giả)                               
26. Giấc mơ mùa đông  (Scott Fitzgerald)                              
27. Sông lấp  (không ghi tên tác giả)                      trang      11
28. Lời dặn cuối cùng  (Trương Cường)                                 
29. Đút cơm  (Đinh Thị Thanh Ngọc)                                    
30. Đánh ghen  (Không ghi tên tác giả)                                  
31. Đồng vọng ngược chiều  (không ghi tên tác giả)                 trang 12
32. Viên ngọc ẩn  (không ghi tên tác giả)                               
33. Mảnh vườn xưa  (Tạ Đức An)                                          
34. Điểm tám  (Nguyên Hương)                                         
35. Kẻ cắp  (không ghi tên tác giả)                                  
36. Trên tay có đá  (Nguyễn Ngọc Tư)                             
37. Anh Hai  (không ghi tên tác giả)                                 
38. Đàn ông đi chợ  (Lưu Quang Minh)                                 
39. Cuộc săn đuổi  (Gene Pollock)                             trang  13
40. Một nửa mười tám  (Nhã Văn)
41. Sáng Giáng sinh  (Frank O'Connor)
42. Mang vớ cho buổi chiều  (Trịnh Sơn)
43. Quy định  (Ralff Viner)
44. Chuyện tờ giấy bạc một đồng  (Cổ Hoài Thanh)
45. Phải lòng  (Nguyễn Ngọc Tư)
46. Nhà xã hội học thiên tài  (Horsoy Suni)
47. Kẻ ăn giấc mơ  (Yến Linh)                           trang 14
48. Của niềm hy vọng  (Nguyễn Ngọc Tư)
49. Chú chim màu ngói  (Ngô Phan Lưu)
50. Phóng sanh  (Trần thị Hoàng Anh)
51. Chuyện đàn bà   (Đỗ Duy)
52. Con ma dễ thương  (Huỳnh Trung Chánh)
53. Chim lợn kêu ngang trời   (Trọng Bảo) . . . . . . .    trang 15
54. Viên kim cương đen   (Di Li)
55. Mộ gió   (Nguyễn Ngọc Tư)
56. Chiếc thuyền chúc phúc   (Khuê Việt Trường)
57. Nửa đời ngơ ngác  (Nguyễn Ngọc Tư)
58. Đàn vịt bơi qua sông  (Trương Tiếp Trương)
59. Mật chó  (Nguyễn Vĩnh Nguyên)


(Mời xem tiếp tại trang 16)

Mở mắt thì chạy theo cảnh
  Nhắm mắt thì chạy theo mộng.
                 (Ngọc Tuyền Hạo)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phượng Hoàng _Lửa

"TIẾP"
  ...anh dạy em cách bắn súng nhé ?
  Tôi vẫn nhìn nàng trừng trừng. Ánh mắt nàng lẩn tránh ánh mắt tôi, rồi lại nhìn vào mắt tôi, Chính cái ướt át trong ánh mắt nàng bắt tôi phải gật đầu.
  -Khi cò súng nhẹ như vậy là nó đang được khoá an toàn. Muốn bắn, cô bật ngón tay cái như thế này, rồi bóp cò. Muốn đẩy vỏ đạn ra để nạp đạn mới vào thì làm như thế này, sau đó bắn tiếp. Nếu không muốn bắn nữa thì ấn cò như thế này rồi khoá an toàn...cô hiểu chưa ?
  Nàng gật đầu, Tôi nói.
  -Đây cô cầm lấy và thử đi, không có đạn đâu.
  Mắt nàng mở to hốt hoảng như tôi vừa định ném một con rắn độc vào nàng.
  -Ồ không ! Anh Ludlow, em không dám đâu !
  -Thế thì làm sao cô tập bắn được ?
  -Cho em thời gian, nhé? ngày mai ở nhà một mình em sẽ tập. Anh cứ để khẩu súng ở đó và đừng nạp đạn, nhé? Em biết em làm vậy có vẻ ngây ngô lắm, xin anh đừng bực mình...em rất muốn biết bắn...để làm chồng em vui lòng. Anh dạy em nhé ?
  Tôi thấy trong khoảnh khắc đó, ở nàng toả một nỗi mong mỏi khát khao , tuyệt vọng, một nỗi cô đơn kì lạ, khác thường. Tôi đáp:
  -Vâng tôi sẽ dạy cô

  Con hươu bước ra khỏi cụm rừng nhỏ, đứng im một chút. Tôi thấy nó ngay nhưng lại lưỡng lự, suy tính. Nếu nó đi lên gò cao kia thì nó sẽ là cái bia rất tốt cho Endicott. Tôi cũng ngứa tay muốn bắn nhưng hắn đã trả tiền cho tôi nên tôi nhường hắn nhưng trong lòng cớ thấy tiếc rẻ.
  Con hươu thật to, cặp gạc rất đẹp. Nó vẫn còn xa quá, khó mà tính được khoảng cách cho chính xác. Thật khó nhai. Tôi biết Endicott ao ước lập được chiến tích vì từ ngày đến đây, hắn chưa bắn được con thú nào. Tôi đặt ngón tay lên cò súng, nếu nó di động lên cái gò kia thì tôi nhường hắn. Nếu nó đứng im, tôi sẽ bắn. Ngay sau đó con hươu cựa mình rồi bắt đầu bước lên cái gò. Nó đi thật thong thả , hình dáng nổi bặt giũa khoảng không xám xịt.
  Tôi chờ đợi. Một phát súng vang lên chát chúa phía trước tôi. Âm thanh vọng vào hoang dã rồi im ắng trở lại. Ngay sau đó, một phát súng nữa, rồi phát thứ ba tiếp sau ngay. Những tiếng vang lịm dần rồi tắt hẳn.
  Một cái gì kì lạ xâm chiếm tôi, khi tôi bước lên con đường dốc. Tôi không thể hiểu, không thể nhận thức rõ. Nó làm tôi nôn nao, căng thẳng. Phải chăng do thời tiết khắc nghiệt, do những đám mây ghê sợ kia, hay do cái im ắng của mùa đông nơi đây, giống như sự tĩnh lặng vĩnh cửu của huyệt mộ sâu kín ? Ngay lúc đó, hình ảnh nàng hiện ra trong trí tôi và tôi đã hiểu đó là cái gì.
  Tôi dừng lại giũa đỉnh đồi. Hắn ở phía trước tôi, đang ngồi trên một khúc cây, lưng quay về phía tôi. Tôi nhìn hắn và thấy nó lại nôn nao trong tôi. Mới đầu nó êm ái, sau nó cuồn cuộn khuấy động trong sâu thẳm tâm hồn tôi, và tôi không hiểu đó là cái gì. Rồi một cái gì khác đã làm nó nảy nở mỗi lúc một lớn hơn và tôi thấy nó bừng bừng choán ngự tôi. Sau cùng, tôi cố tự kiềm chế, bắt cái đó quay trở về hố thẳm mà nó vừa thoát thai.
  Tôi hạ khẩu súng xuống và thấy toàn thân run rẩy.
  Khi đã hoàn toàn chế ngự được mình, tôi xuống đồi, đi về phía hắn. Nghe tiếng chân tôi, hắn liền đứng dậy, cầm khẩu súng lên, mặt lộ vẻ tức giận lẫn chán chường. Hắn nói:
  -Hụt rồi!Ba phát trượt cả ba. Anh nghe tiếng súng chứ?
  Tôi im lặng. Hắn tiếp:
  -Nó đi lên cái gò kia, đi thật chậm. Chẳng có cái bia nào ngon lành hơn, thế mà tôi bắn hụt phát đầu, cả hai phát sau cũng hụt nốt!Cũng đứng thôi!Lần đầu là mục tiêu di động chậm mà không bắn trúng thì hai lần sau làm sao bắn được mục tiêu di động nhanh!.
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phượng Hoàng _Lửa

"TIẾP" -SÒNG PHẲNG
  
  ...được mục tiêu di động nhanh!
  Tôi không chú ý gì khi hắn nói. Nhận thấy sợ khác lal ở tôi,hắn hỏi:
  -Anh có nghe tôi nói không?
  Tôi sực tỉnh, cố lôi mnình ra khỏi những ý nghĩ đen đúa cùng nỗi sự hãi, nỗi sợ tê tái con quỷ ghê gớm vô hình vừa mới ngự trị trong tôi. Tôi đáp khô khan :
  -Tôi nghe anh bắn. Chính tôi cũng thấy khó ăn, nhưng đừng buồn, anh vẫn còn dịp khác.
  Hắn vẫn nhìn tôi chăm chú:
  -Anh làm sao vậy ? Trông anh không được khoẻ.
  Tôi nhìn vòm cây xah, những cây bóng nước,cây vân sm, cây độc cần bao quanh vùng.
  -Tôi khoẻ mà.
  -Thế mà tôi lại thấy anh là lạ. Mình về chứ.
  Tôi không thích trở về căn nhà gỗ của tôi để lại thấy bóng hình nàng quanh quẩn, nghe tiếng nàng nói và thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt nàng nhìn tôi. Tôi không muốn về chút nào nhưng cũng chẳng có cách nào tránh được nên tôi đáp:
  -Ừ chúng ta về.
  Tối hôm đó tôi không nằm đọc báo nữa mà thu mình trong chăn, gối đầu lên hai bàn tay, nhắm mắt, cố xua đuổi chuyện đã xảy ra trong ngày, cố không nghe tiếng họ trò chuyện bên kia bức màn.
  Họ đang chơi bài. Nàng la lên thích thú, mỗi khi thắng được một ván, nhưng tôi dư biết hắn buông cho nàng thắng. chẳng có gì hắn không sẵn sàng làm vì nàng.
  Tôi không nghe nàng đến. Mắt tôi nhắm nhưng tôi ngủi thấy mùi hương. Linh cảm nàng đã đến, tôi mở mắt. Nàng đứng đó, tôi nhìn đăm đăm. Ánh mắt nàng nghiêm trang lẫn u buồn. Endicott đang ở phòng bên, mở máy hát thật to. Tôi vốn ghét mở máy hát quá to, nhưng ngay lúc này đây tôi lại cần như thế. Nàng hỏi:
  -Anh có khoẻ không ,Ludlow?
  Hình như có cái gì đặc biệt khác thường trong giọng nói của nàng. Một cái gì như khát khao được giãi bày. Nhưng tôi tự nhủ đó chính là sự tưởng tượng phong phú của tôi. Tôi ngồi dậy, đáp:
  -Tôi khoẻ mà.
  -Tối nay anh chẳng ăn gì.
  -Tôi không đói.
  -Em làm món gì cho anh ăn nhé ?
  -Thôi đừng bận tâm đến việc đó.
  -Em muốn làm cái gì đó cho anh...
  Tôi không muốn câu chuyện tiếp diễn theo chiều hướng đó nên tìm cách lảng đi.
  -Hôm nay cô đã tập bắn súng chưa?Khẩu súng đó rất nhẹ, hợp với cô lắm.
  Nàng rùng mình.
  -Em thử rồi...quả thật là dễ sợ...em có cầm lên nhưng chỉ có thế thôi. Em bỏ xuống ngay.Hễ đụng đến nó là em cứ nổi da gà...em không tin là mình có thể bắn được cái gì...
  -Vớ vẩn thật!tôi không hiểu tại sao cô lại quá sự hãi đến thế!
  -Em sợ lắm !
  Nàng lại rùng mình. mắt nàng mở to, nhìn trừng trừng vào cái gì dó mông lung u hoài mà có lẽ chỉ có nàng thấy.
  -Người ta gọi đó là ám ảnh sợ. Có lẽ có chuyện gì đó xảy đến cho em lúc bé mà em không nhớ rõ...
  Nàng bật cười, tiếng cười căng thẳng.
  -Có lẽ em sẽ phải đến bác sỹ tâm lý. Anh không cần em giúp gì chứ ?
  -Không, cám ơn cô nhiều.
  -Vâng , chúc anh ngủ ngon.
  -Cám ơn, chúc cô ngủ ngon.

  Hình như có cái gì là lạ về những dấu chân làm tôi khó chịu ngay từ lúc đầu tiên trông thấy nó, nhưng tôi không hiểu, không có một chút ý niệm cái "là lạ " đó là cái gì. Tâm trí tôi đang chất đầy những chuyện khác về sự tuyệt vọng, ghê tởm,băng hoại của chính mình cùng với nỗi sợ hãi con quỷ đen đúa vô hình đang ngự trị trong tôi, và tôi đang làm chủ nó.
  Tôi bỏ Endicott ở một chỗ trống rồi đi vòng qua những cụm rừng nhỏ để xem có lùa được con thú nào chạy ngang đường Endicott để hắn bắn hay không. Nhưng chẳng có dấu chân thú nào hôm nay. Chỉ có một vùng hoang dã,mênh mông. Một màu xanh ngắt và cái im ắng buồn thảm,kiên nhẫn,dễ sợ , đầy những chán chường cô đơn.
  Tôi chạy ngoằn ngoèo lên đồi, nhớ lại hôm qua , nhớ lại sự kích thích ma quái, nhớ khẩu súng tôi nâng trên vai, nhớ lúc hình ảnh nàng chợt hiện ra trong tâm trí. Và giũa những hồi tưởng đó, tôi để ý đến những vết chân. Chúng song song với những dấu chân của tôi , trừ một điều lạ là chúng lên đồi trong khi dấu chân tôi đi xuống. Nghĩa là chúng ngược lại dấu chân tôi. Trước khi đến đỉnh đồi , tôi thấy những dấu chân đó quẹo trái, hướng về rừng cây.
  Hắn đang ngồi hút thuốc trên một thân cây cụt, khẩu súng đặt trên đầu gối. Tôi tự bảo mình đừng lưỡng lự. Có lẽ những suy nghĩ của tôi hôm qua là sai lầm. nhưng không hiểu sao tôi lại cố tình gây tiếng động. hắn đứng dậy. Mắt hắn nhìn tôi kì lạ. Hắn có hiểu không ? Hắn có nghi ngờ về hôm qua ? Hắn liếc nhìn đồng hồ rồi nói:
  -Anh đi lâu quá.
  Rồi hắn tiếp với giọng thành thật.
  -Tôi bắt đầu lo cho anh.
  Tôi giật mình:
  -Lo cái gì cho tôi?
  Hắn lạ nhìn tôi đăm đăm.
  -Tôi không biết, chỉ thấy hai ngày nay anh có vẻ khác lạ. Nếu anh không được khoẻ thì cứ việc nghỉ ngơi vài ngày.
  Tôi thở ra nhẹ nhõm. vậy là hắn không biết, không nghi ngờ gì cả. Tôi đáp:
  -Không có gì đâu, tôi khoẻ mà.
  -Tôi vẫn chưa bắn được con nai nào. Năm nay không săn được thì năm tới tôi sẽ trở lại đây, thể nào cũng được, phải không anh ? Thôi ngày mai anh cứ nghỉ ở nhà, tôi sẽ đi săn quanh đây nên chẳng sợ lạc đâu. anh đừng cố gắng vì tôi trả tiền cho anh, cứ nghỉ ngơi nếu anh không được khoẻ, tôi vẫn trả tiền cho anh.
  Tôi suýt gào lên:
  "Tại sao anh tốt quá vậy?"...(Còn tiếp)
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 26 trang (259 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [6] [7] [8] [9] [10] [11] [12] ... ›Trang sau »Trang cuối