Tặng tớ, tặng bạn - những kẻ ngốc nghếch luôn tự làm mình đauRao bán trái tim - KengChàng nói với nàng: con gái chẳng ảnh hưởng đến ý chí của chàng trong cuộc sống, tất cả đã được lập trình sẵn, như một cỗ máy tự động hóa, nhưng chàng lại có số sát gái, nên chính điều đó sẽ giết chết chàng. Hai điểm mạnh vượt trội đối nghịch nhau trong một con người liệu có làm nên một vụ nổ? Sự công phá thường đeo theo thiệt hại nhiều hơn là lợi ích.
- Em tạo cho anh một cảm giác bất an… ngần ngại khi đến gần… có lẽ chúng ta không nên gặp nhau!
- Tại sao? Chính anh đã tìm đến với em… vậy thì anh chỉ cần lặng lẽ ra đi. Nói làm gì cho em đau lòng?
- Anh không muốn em sẽ hoài nghi và chờ đợi. Anh muốn em quên anh thật nhanh.
- Anh có quên được em sau 2 giây không?
- Nếu anh hỏi em: “Có quên được anh sau 2 giây không?”, liệu em có trả lời được chính xác và không hề lừa dối bản thân mình?
- Em chỉ muốn biết: Anh có quên được em sau 2 giây không?
- Có thể…
- Vậy thì hãy quên đi! Còn em thì vẫn nhớ…
Nàng buông sõng hai tay, mặc cho thứ tình yêu đã cố công níu giữ, phút chốc vút bay theo mây gió. Giờ nàng bất mãn, nhỏ bé đứng trơ giữa chợ đời. Nàng bày tình yêu của mình ở một góc thưa bước chân người, kiêu kỳ không chịu bán với bao lượt khách hàng qua. Cho đến khi chàng dừng chân, nàng tình nguyện trao tặng, tất cả, trong một lần duy nhất, miễn phí. Lạ thay, vị khách hàng này quá đặc biệt, hoặc thừa mứa đến mức không muốn nhận thêm bất cứ món đồ nào vào giỏ hàng của mình. Vậy tại sao chàng lại dừng chân nơi nàng?
***
Nàng chưa bao giờ có ý nghĩ làm thay đổi bất kỳ điều gì nơi chàng. Nhưng nàng thích chàng, rất thích. Một đêm khuya khó ngủ, nàng đứng nơi lan can tĩnh lặng trong con hẻm nhỏ, nhìn xuống mảng đường thuỗn dài đơn côi, vài khoảng sáng hăn hắt loang lổ. Nàng xoay xoay chiếc di động trong tay, bấm bấm, đưa lên, bỏ xuống và ngần ngại, nàng không dám chắc về quyết định của mình. Cuối cùng, nàng cũng bạo gan chờ đầu máy bên kia cất tiếng “alo” trả lời, từ ngữ trôi ra thật nhanh trong thái độ ngập ngừng của nàng:
- Anh, chúng ta yêu nhau một thời gian đi! Em sẽ chẳng phiền lòng nếu có bất cứ điều gì xảy đến sau này, đơn giản là chỉ yêu một thời gian thôi, khi nào anh thấy không muốn tiếp tục thì sẽ ngừng lại…
- Em suy nghĩ kiểu gì thế? Anh không muốn vội vàng trong chuyện tình cảm. Em biết gì về anh nào? Và anh cũng đâu có biết gì về em.
- Nhưng chúng ta quen nhau cũng đã nửa năm rồi. Chẳng lẽ anh không thích em?
- Nếu không thích, thì anh đã chẳng chơi với em lâu như thế! Anh có những kế hoạch riêng cho tương lai, và hiện tại anh không muốn có ai xen vào kế hoạch đó.
- Em đâu có cản trở gì anh. Em chỉ cần chúng ta yêu nhau một thời gian thôi mà!
- Anh không thích sống vội vã theo kiểu Tây. Việc đó anh đã từng trải rất nhiều rồi và anh thực sự không muốn mình bị cuốn vào những cuộc tình không có kết quả nữa.
- Phải chăng anh không có cảm giác gì với em?
- Không phải! Dù em chẳng có gì nổi trội hơi bất cứ cô gái nào anh quen. Nhưng anh vẫn rất tôn trọng em, thì em phải hiểu tình cảm anh dành cho em như thế nào chứ?
- Vậy tại sao anh không chấp nhận yêu em, chỉ một thời gian thôi!
- Anh không muốn mình đi theo những con đường cũ. Nó làm anh tha hóa, vốn dĩ anh là một kẻ rất xấu. Chẳng lẽ em cũng muốn những điều tồi tệ sẽ xảy đến với mình?
- Em mặc kệ, em chấp nhận được hết. Dù có chuyện tệ hại đến mức nào em cũng sẽ không trách móc gì anh cả. Để em yêu anh đi…
Tình cảm của nàng lớn nhanh như chiếc bóng của chàng lúc mặt trời xuống núi, dài mãi và phủ ngập cả không gian. “Tình yêu là cướp giật, hạnh phúc dành cho kẻ nhanh tay”, ai đó đã từng nói với nàng như thế! Nhưng giản đơn và nhẹ nhàng hơn, nàng cho rằng đã gặp được người mình thực sự yêu thương, nên nàng cần nỗ lực giành lấy cơ hội trở thành một nửa của chàng. Bởi nếu chàng ra đi tất cả sẽ không còn kịp nữa. Nàng cần phải nói cho chàng biết, nàng muốn đến sát bên chàng, cạnh bên và chạm vào chàng…
***
Nàng nhìn chàng đau đáu, đôi mắt ủ một bọng nước như sắp vỡ. Chàng không thích nàng hay chàng quá kiên định? Nỗi tủi thân của người con gái mang cả trái tim ra rao bán ngập lút tâm hồn. Vậy mà chỉ thấy chàng cúi mặt, đăm chiêu vào hai bàn tay lồng chéo từng ngón, nghiêm nghị như trong một buổi hội nghị. Chàng lắc đầu chầm chậm như nhịp quay của trái đất trước mỗi lời nói khẩn thiết của nàng…
- Em muốn đánh mất chính mình sao? Em muốn chuốc lấy khổ đau sao?
- Chỉ cần anh chấp nhận em là được. Em sẽ không quan tâm đến những chuyện đó.
- Chúng ta khác nhau ở một điểm: Em chẳng bao giờ cần biết kết quả của những việc mình làm. Còn anh dự đoán trước được tương lai, vì thế anh biết chắc rằng không nên để em yêu anh.
- Tại sao phải cần biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước? Sao anh không quan tâm đến cảm xúc hiện tại của em? Sao anh không hiểu rằng em thích anh và muốn yêu anh?
- Vì anh biết chắc rằng sẽ có chuyện gì sẽ xảy đến. Nên anh muốn làm điều tốt nhất cho em, đó là ngăn không để em yêu anh.
- Nhưng em muốn, điều lớn lao nhất với em là tình yêu của anh. Em cần anh và mặc kệ tất cả mọi điều.
- Anh chỉ còn ở lại Việt Nam một tháng nữa. Anh còn phải học rất lâu, anh không có thời gian dành cho em… Ngốc ạ!
- Đừng gọi em là Ngốc. Em đủ thông minh để biết anh là người đàn ông em cần, vì thế hãy yêu em trong một tháng nữa thôi cũng được.
- Xin lỗi! Nhưng em đừng khờ khạo vì tình yêu ngộ nhận như vậy được không?
- Yêu em một tháng thôi! Để em biết rằng mình đã không hề bị từ chối…
Con gái khi đã yêu, thường táo bạo và tội nghiệp đến lạ. Nàng bất chấp định kiến của bản thân, gạt phăng lý lẽ e thẹn của nữ giới chỉ mong được ở thật gần chàng. Nàng vòng ra phía sau lưng chàng, vòng tay ôm ngang cổ và áp sát đầu xuống vai chàng, thủ thỉ: “Hãy cho em được yêu anh đi…”. Chàng nhíu mày, không bất ngờ về hành động của nàng, để yên một lúc rồi chàng từ từ gỡ hai cánh tay của nàng ra và đứng dậy. Gạt chiếc ghế ra một bên, chàng quay lại, mặt đối mặt với nàng, giữ hai vai nàng trong tầm tay của mình, để nàng không thể áp sát vào chàng trong một tư thế thuận lợi nữa, chàng nghiêm nghị:
- Anh quá từng trải để biết em đang sai lầm. Đừng chạm vào anh gần quá! Em sẽ phải khổ đau và anh thì không vui vẻ chút nào.
- Sao anh cứ cố tình đẩy em ra xa? Nếu như anh đã từng có những cuộc tình ngắn ngủi, vậy xin hãy cho em làm một trong số đó. Em cũng chỉ cần anh yêu em một thời gian thôi, em đâu bắt anh hứa hẹn gì hay phải yêu em trọn đời…
Nước mắt nàng bắt đầu ứa ra hai bên khóe mắt, chảy thành dòng từ một mạch nguồn dồi dào. Chàng bất nhẫn quay mặt qua một bên, tránh cả một trời đau đáu sau làn nước.
- Anh không muốn nhìn thấy con gái khóc, nhất là vì anh. Đừng làm anh cảm thấy khó khăn khi là bạn của em.
- Em…
- Muộn rồi, chúng ta phải về thôi.
Chàng quay lưng bỏ nàng đứng chơ vơ giữa quán khuya vắng. Chàng hết kiên nhẫn với sự đeo bám dai dẳng, cố chấp của nàng. Chàng thực sự muốn tốt cho nàng, không muốn nàng rồi cũng như bao người người khác đã từng yêu, từng đau và từng oán hận chàng sau những cuộc tình nhẹ nhàng, hời hợt mà lại mang nặng cảm giác xác thịt, trần tục. Đôi lúc tự hỏi: sao ai đến với chàng cũng muốn được yêu hết mình trong khi chàng không hề xác định bất cứ một tương lai nào cho họ, ngoài sự chia ly khi đã chán hoặc bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Nàng biết chàng như thế! Vì chàng đã nói điều đó rất, rất nhiều lần. Nàng hiểu mình không đủ khả năng làm bất cứ điều gì để chàng sống khác ngày xưa. Nhưng nàng càng lúc càng yêu chàng, yêu vô vàn. Chính sự kiên định nhẫn tâm của chàng khiến mối tình của nàng cứ lớn lên như một con quái vật, càng đói sống càng dai dẳng, trong khi no quá lại dễ chết. Có phải chàng khác biệt, tài giỏi đến mức biết cách hữu hiệu nhất để nuôi dưỡng tình cảm nơi trái tim nàng, cho đến khi nàng không thể gánh nổi phải rao bán với hình thức đại hạ giá xuống mức cho không, biếu không. Vậy mà chàng vẫn từ chối…
***
Bạn chàng – có địa vị, thừa mứa tiền bạc, đẹp trai – một thanh niên tiến bộ trong mắt xã hội, vậy mà miệng lúc nào cũng phì phèo thuốc lá ngoại, rượu mạnh nốc như hít khí trời. Chàng thì khác, hoàn toàn cách ly mình với những thứ độc hại đó, cho nên chàng đã không ít lần lên tiếng phản đối. Ngoài chuyện đó, hai người lại có vẻ tâm đầu ý hợp trong vô số phi vụ kinh doanh lẫn những cuộc giao du tuổi trẻ. Sau vài năm kết bạn cùng nhau, chàng nghe được những người thân của cậu bạn thán rằng: thật đáng ngạc nhiên khi chàng có thể khiến cậu ta hoàn toàn thay đổi – nhiệt tình và chuyên tâm với bất cứ việc gì liên quan đến chàng. Đọng lại trong chàng dấu hỏi lớn và cho đến một ngày, chàng ngỡ ngàng khám phá ra rằng người bạn tưởng thân bấy lâu chỉ đang làm mọi cách để tìm ra khuyết điểm của chàng. Bạn hùng hồn tuyên bố: Điểm yếu duy nhất của chàng là đàn bà. Chàng sẽ chết vì gái. Hóa ra chơi với nhau bao lâu, cậu bạn dùng đủ mọi phép thử để khám phá chỗ mạnh yếu nơi chàng. Sau rất nhiều lần giới thiệu cho chàng những cô gái xinh đẹp, kiêu sa, quý phái, học thức, gia giáo,… đều đủ cả. Bạn cười ha hả: “Mày cứ bị gái quấn như thế đi! Rồi sau nay mày cũng sẽ như tao, không thể ngừng nốc rượu, không thể ngừng đốt thuốc được….”. Chàng bắt đầu lảng tránh và rời xa khỏi người bạn đó. Đã là một người bạn thì không thể giống một kẻ chỉ đi tìm yếu điểm của người khác để biến họ giống mình. Giải tán một chuyện bạn bè, chàng thấm được bao ý nghĩa tồn tại ở đời.
Bây giờ lại là nàng – lăn xả vào chàng, sẵn sàng yêu không tiếc nuối. Phải chăng nàng muốn biến thành một phép thử để bắt chàng phải tha hóa? Bài học cũ vỡ lòng cho chàng đã hằn quá sâu vào con tim kiên định băng đá. Chàng nhất quyết phải ngăn chặn thứ tình yêu cuồng vội từ nàng. Một khi đã lấn át được nó sẽ làm cả hai cảm nhiễm. Sau mỗi cơn sốt người ta chỉ thấy mình yếu đuối và nhỏ bé hơn. Chẳng có người khổng lồ nào đứng trên bệnh tật cả. Mà ý chí của chàng lại quá lớn lao. Nếu nàng cứ cố gần sát, có lẽ chàng cũng lại phải lảng tránh và rời thật xa khỏi nàng.
Nàng nghe chàng kể về câu chuyện cũ, dấu hiệu cảnh báo cho một cú rơi mạnh bạo làm tan vỡ tình bạn đã có giữa hai người. Chàng nói rằng:
- Không ai có thể quên được một người sau 2 giây. Nhưng có những người khiến ta phải cố quên sau 2 giây. Em đừng tự biến mình thành một trong những người mà anh phải cố quên. Muốn là người yêu, trước tiên phải là bạn. Em hiểu không?
- Có thể anh sẽ cố quên em thật nhanh, nhưng em sẽ cố yêu anh thật lâu. Cho đến khi em không còn sức để cố gắng…
Nàng nghẹn ngào từng câu chữ rồi quay lưng bỏ đi, nước mắt lại rỉ ra òa vỡ. Chàng đã nói không muốn nhìn thấy con gái khóc, nàng sẽ không để cho chàng nhìn thấy nàng khóc nữa. Dù là khóc vì chàng, thì nàng cũng chỉ khóc một mình.
Lần đầu tiên người chủ động kết thúc cuộc gặp gỡ không phải là chàng, nên một thoáng ngạc nhiên, một thoáng trầm ngâm, một thoáng lặng lẽ đọng lại nặng trĩu nơi đáy lòng chàng. Rời khỏi quán café, tâm trạng rối bời ngổn ngang. Chỉ bởi một chữ tình và sự tơ vướng.
***
- Giữa tuần sau anh rời khỏi Việt Nam, cũng chưa biết lúc nào quay lại… nhanh thì 1 năm, lâu thì 4 năm nữa.
- Từ giờ đến lúc đi, em có thể gặp anh một lần nữa được không?
- Thực tình anh không muốn gặp lại em nữa. Sẽ rất nặng lòng…
- Sau này em sẽ không làm phiền anh nữa, xem như đó là nguyện ước cuối cùng của em… để em có thể cố quên anh sau 2 giây…
Chàng kiên định, nhưng không phải là kẻ nhẫn tâm, nên đành nhớ trong não về cuộc hẹn gặp cuối bất thường theo ý nàng. Cho đến lúc đến một miền đất rất xa, nếu nàng gọi, chàng sẽ xuất hiện trước mặt nàng, dù lúc đó đang bận công việc gì đi chăng nữa. Bởi chàng rất coi trọng lời hứa. Đã hứa là sẽ làm, như việc chàng luôn cố chiến thắng kẻ thù lớn nhất của đời người, chàng phải vượt qua được chính bản thân mình.
... Thì cứ say cho xa đừng phải nhớ.
Thì cứ điên cho đổ vỡ đừng buồn...