CON THẦY - VỢ BẠN
Anh và chồng tôi là đôi bạn thân từ ngày cắp sách đến trường. Chúng tôi sinh ra và lớn lên trong cùng một làng quê lam lũ. Tôi học sau anh hai lớp. Thuở học trò, chúng tôi cùng đi trên một con đường tới lớp. Tôi biết anh đã thầm thương tôi từ dạo ấy, nhưng do bản tính dụt dè không dám ngỏ lời. Khi tôi vào lớp chín thì anh và chồng tôi nhận bằng tốt nghiệp phổ thông. Cả hai cùng nhập ngũ ngay sau đó. Trước ngày lên đường, Chồng tôi ngỏ lời yêu tôi.
Hơn một năm sau, khi cả hai cùng nghỉ phép chuẩn bị vào chiến trường, thì cũng là lúc tôi nhận giấy báo trúng tuyển Cao đẳng Sư phạm. Chúng tôi cưới nhau ngay trong những ngày ấy. Anh cũng cưới vội một cô gái làng bên, cùng tuổi tôi. Sau ngày cưới dăm hôm, các anh lại ra đi, để lại hai người đàn bà cô quạnh. Liên - vợ anh - có thai, và đến kỳ sinh cho anh một đứa con trai bụ mẫm, rất đáng yêu. Nhưng thật trớ trêu, tôi khát khao có một đứa con thì không được, còn Liên việc có con lại là gánh nặng với cô ấy. Vì chỉ ngay sau đó, cô làm quen và yêu một ông bác sỹ goá vợ. Và để chạy theo ông ta, Liên đã bỏ lại đứa con mới sáu tháng tuổi cho ông bà nội. Tôi thương anh, thương cháu bé, nên ngày ngày qua lại làm tất cả các công việc của một người mẹ để chăm sóc cháu.
Năm tháng qua đi. Bố mẹ chồng tôi và ông bà cháu lần lượt qua đời. Tôi ngày một héo hon trong lo âu chờ đợi. Cũng may là có đứa con của anh bị bỏ rơi làm niềm vui.
Rồi tin chồng tôi hy sinh. Rồi anh trở về.
Anh thương tôi lắm. Thường xuyên qua lại và giúp tôi những việc của đàn ông trong nhà.
Tôi cũng thương anh: Gà trống nuôi con. Tôi thường sang làm giúp hai bố con những việc của người phụ nữ, và luôn chờ đợi ở anh một câu nói.
Năm tháng qua đi. Thành - con của anh - đã vào Đại học. Nó vẫn coi tôi như mẹ. Có lần nó hỏi:
- Sao cô không cưới bố cháu đi còn chờ đợi gì nữa.
- Mày về hỏi bố mày ấy - Tôi cười chua chát
Tôi có chờ đợi gì đâu ngoài câu nói yêu thương của anh. Vậy mà..
Tôi nghĩ: Anh vẫn là người dụt dè, vậy thì mình không nên bỏ lỡ một lần nữa.
Tôi đã ngỏ lời. Anh im lặng rất lâu rồi trả lời:
- Không được em ạ ! Anh sẽ làm tất cả những công việc phải làm để chăm sóc em, trừ việc ấy. Các cụ đã dạy: Con thầy vợ bạn..
- Con thầy vợ bạn thì sao ?
- Đó là những vùng cấm đối với một người đàn ông có nhân cách, xin em hiểu cho anh.
Tôi bẽ bàng trước lời tỏ tình vô duyên của mình. Tôi giận các cụ sao lại dạy anh như thế !
Cả tôi, cả anh, cả con anh nữa, cùng một nỗi khát khao.
Cả tôi, cả anh, cả con anh nữa, vẫn cô đơn và bất lực.
Cây kham khổ vẫn hát ru lá cành