Trong mỗi sự việc đều có hai mặt. Triết học thì gọi đó là hai mặt đối lập của một vấn đề, rồi quy luật mâu thuẫn... gì gì đó (học lâu quên mất rùi!
) Cái hay-cái dở, cái tiến bộ-lạc hậu... ở đâu cũng có và vẫn thường hay đan xen. Nói như ông bà mình hay nói nôm na: được cái này thì mất cái kia!
Suy ra: không có gì là tuyệt đối!
Trong câu chuyện của Hào Anh cũng vậy. Cái ác này thật không thể tưởng tượng. Cái vô tình của các bậc làm cha làm mẹ-dù với bất cứ lý do nào-cũng thật đáng trách, nhưng cũng từ câu chuyện này lộ ra để cho chúng ta thấy: không phải tất cả mọi giá trị nhân văn, nhân đạo đều được tôn trọng và bảo tồn trong lòng tất cả người Việt Nam chúng ta-một dân tộc vốn luôn đề cao các giá trị này, luôn lấy nghĩa "đồng bào" để giáo dục và nhắc nhở nhau! Cũng từ những câu chuyện đau thương như thế mà ta thấy sợ hơn về thói bàng quan, thờ ơ đang ngày càng có xu hướng lan rộng trong cộng đồng. Và ngay cả chính bản thân mỗi người trong chúng ta đôi khi cũng giật mình vì hình như mình cũng có nhiều lúc đã xuôi chiều trước tâm lý “lo cho bản thân trước đã”?
Dầu sao, tự thân câu chuyện về Hào Anh đã góp phần gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh-không nhiều thì ít, với nhiều người… Làm Mẹ không thể vì khó khăn, vì bị phụ rãy, vì chìu theo ý người khác mà bỏ rơi con mình cho sự xô đẩy của số phận. Làm người cần sống nhân hậu và tạo đức cho mình-không phải để được kính trọng, ca ngợi, mà đơn giản chỉ để lương tâm không cắn rứt-một lúc nào đó, để những đứa con mình lớn lên may ra hưởng được chút phước mà vượt qua được những hiểm nghèo. Và, nếu không làm được gì nhiều, hãy làm chút ít thôi, cho những người có hoàn cảnh khó khăn hơn mình, những việc mà mình còn có thể làm được. Không thể bảo vệ công khai thì cũng tìm một phương cách gì đó mà người khác có thể làm, bảo vệ cho những sinh linh bé nhỏ, những người không có khả năng tự bảo vệ mình! NT luôn nghĩ và cố gắng làm được chút chút gì như thế.
@Vịt Anh: Những ý kiến trên, có hơi xa chủ đề chút thôi nhưng cũng xuất phát từ câu chuyện mà chị mong mọi người tham gia ý kiến, đừng quá lo lắng thế!
Chúng ta đang cùng trao đổi và bày tỏ quan điểm của mình về những vấn đề đáng bàn mà!
Đọc những ý kiến trong này đều thấy rất thẳng thắn, những cảm xúc đều chân thành và không hề có tính “lên lớp” hay “dạy đời” ai cả! Chị cũng rất thích các ý kiến của em khi bàn về các mối quan hệ trong gia đình. Sự quan tâm của giới trẻ như em, Ái Vy, Nhjm Cô Đơn trước những vấn đề về tâm lý xã hội làm chị thấy vừa vui vừa cảm động. Lớp lớn như các chị thì đã đành!
Đứng trước một sự việc, ai cũng có quyền bày tỏ ý kiến chủ quan của mình, cả tranh luận nữa, miễn là không xúc phạm đến ai, không gây tổn thương cho ai. Chị vẫn tâm niệm, trong mọi việc, chúng ta có thể đúng, có thể sai nhưng luôn nhớ: mình chỉ là một cá thể nhỏ bé giữa một rừng người. Tự cho mình hơn người e là… chưa lớn được và còn bị người đời cười chê là ấu trĩ!
Và khi thảo luận, mọi người đều ngang bằng nhau. Cứ tiếp tục đi, các bạn, các em nhé!
NT cám ơn tất cả nhiều vì đã hưởng ứng chủ đề này!
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"