Trang trong tổng số 3 trang (24 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

vịt anh

Hoa Phong Lan đã viết:
Người viết bài này có vẻ rất bức xúc và khá nóng nảy về những sự dối trá trong lịch sử hiện đại.
Tuy nhiên mình cũng có cảm giác giống như người viết.
Nguồn: http://bauxitevietnam.info/c/14755.html


Nhân chuyện Lê Văn Tám, em xin được bày tỏ với Thầy Phan Huy Lê…
Hà Văn Thịnh – Đại học Khoa học Huế

Đọc bài viết của Thầy về Lê Văn Tám, em thực sự mừng vì lần đầu tiên có được một bậc cây đa, cây đề chính thức nói rõ sự thật để cho lịch sử là của chính nó. Nói thật với Thầy, hàng chục năm trước đây, trước nhiều thế hệ sinh viên, em đã phủ nhận LVT rồi bởi làm sao chạy nổi khi khói bụi tràn vào phổi, không còn oxy? Không có oxy là cơ bắp không thể hoạt động. Đó là nguyên tắc bất thể chuyển dời…

Thế nhưng, tại sao nền lịch sử của nước ta cứ “ôm” mãi những huyền thoại, để rồi, từ đời này sang đời khác, chúng ta cứ phải dối trá mãi hoài? Dạy sử mà liên tục phải nói dối thì còn gì là lịch sử nữa? Chẳng hạn, nếu chưa tìm thấy chữ viết thì không thể khẳng định là đã có nhà nước vì chẳng có nhà nước nào lại cai trị bằng… mồm! Chiến thắng Nguyên Mông đúng là lừng danh, đến cụ già viết sử Rasit Utdin ở tận phương trời Tây xa xôi cũng biết, nhưng về số liệu cụ thể thì 50 vạn quân Nguyên sang xâm lược nước ta buổi ấy là có xác thực hay không khi dân số toàn thế giới vào thời điểm đó không quá 200 triệu người (trung bình mỗi nước 1 triệu). Dân số Trung Quốc lúc bấy giờ bao nhiêu mà huy động đến 50 vạn quân, mỗi ngày ăn hết 500 tấn lương thực, thực phẩm (chưa kể ngựa, phu phen); thử hỏi đoàn xe chở lương dài bao nhiêu khi hành quân đến hàng tháng trời? Mấy chục vạn con ngựa, hàng trăm cây cầu…? Rồi chuyện gần đây, một khẩu pháo nặng hàng chục tấn, trôi từ trên cao ở độ dốc vài chục độ, ngay cả trâu cũng khó chèn lại chứ đừng nói là người. Còn nữa, lịch sử hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ, chết ít nhất 5 triệu người mà lại không có trận nào ta thua, chẳng có trận nào ta sai thì làm sao thuyết phục nổi sinh viên, học sinh?… Nói thật với Thầy, đã không ít lần em xấu hổ vì cứ phải thao thao bất tuyệt về chuyện thiên tài quân sự của ta, ngu ngốc của kẻ thù. Thầy có nghĩ rằng quân Mỹ chết chưa đến 58.000 là quá ít hay không?…

Nhiều và nhiều lắm những câu chuyện “sử mà bất dụng” bởi nó sai, nó khó được thực tế khoa học kiểm định. Vậy, tại sao cứ tiếp tục hết đời này đến đời khác phải làm chuyện dối lừa vòng quanh? Học sử như thế, ai mà học cho nổi?

Cho dù Thầy có bực mình em cũng phải nói thẳng rằng chính Thầy và một số GS khác đã làm xói mòn lòng tin trong em, dẫn đến sự sụp đổ không thể nào cứu vãn nổi của em đối với khoa học lịch sử. Tại sao Thầy (và Hội đồng) có thể đặc cách, tấn phong TS, PGS cho cả những người nửa chữ ngoại ngữ bẻ đôi không biết, viết tiếng Việt không đúng chính tả, lập luận thì lộn xộn chẳng ai hiểu được? Em đã đăng các ý kiến này trên Tạp chí Sông Hương và cả những bài không đăng, mà ở Đại học Huế ai cũng biết…

Thầy có biết rằng sự thiếu trách nhiệm do “tình thương” với ai đó, một số nào đó mà cả một nền khoa học lịch sử trở thành nỗi bi hài thống thiết? Đồng nghiệp không tin nhau, sinh viên chẳng tin thầy vì thầy viết một câu mệnh lệnh thức trong đề thi (hãy phân tích…) nhưng cuối câu lại chấm hỏi thỉ chỉ có trời mới biết! Theo em, các thầy – những cây đa, cây đề, dù có lý giải thế nào đi nữa cũng phải nhận trách nhiệm vì đã tạo ra quá nhiều “giấy” cho các TS, PGS giả hiệu. Đến lượt các vị học ít, bằng nhiều đó lại tự tung, tự tác; tiếp tục phá hoại nền khoa học của nước nhà. Hậu quả là vô cùng lớn, chẳng thể nào tính nổi.

Điều mong muốn thiết tha của em là, Thầy và các bậc GS đầu ngành khác hãy cố gắng sửa sai lúc hãy còn chưa muộn. Và đó là việc của chính các thầy, không thể là của ai khác! Thầy nói rằng, LVT không có nhưng công viên hay đường LVT nên để lại(?). Em cứ ngẫm nghĩ mà không biết giải pháp đó đã hợp lẽ phải chưa, bởi vẫn bị ám ảnh từ cái câu: một nửa sự thật vẫn không thể là sự thật. Thần tượng hư cấu vậy tại sao lại phải tiếp tục tôn vinh? Dùng một biểu tượng khác để nói lên quyết tâm chiến đấu và hy sinh của quân dân Nam Bộ ngày đầu kháng chiến chống Pháp không được hay sao?

Vài lời em viết trong nỗi hoang mang vì thực tình, em không muốn viết những điều này. Khi Thầy Trần Quốc Vượng mất, em đã viết bài “Thầy ơi!” đăng trên Tuổi trẻ Chủ nhật và bài “Made in Trần Quốc Vượng” đăng trên Kiến thức ngày nay. Em nói thế để Thầy thấy rằng em kính yêu Thầy, Thầy Vượng, Thầy Lâm… vô cùng nhưng, cũng buồn rất nhiều…

Kính mong Thầy tha thứ cho em!

Huế, 23.10.2009. 01255.244.159 & 0914.079.210

HVT

HC Mạng Bauxite Việt Nam biên tập
Đọc bài này tự nhiên thấy nhớ đến thời chơi game.Hồi đó Vịt lên plan cho liên minh,trận khủng nhất từng được thấy là 30 vạn,đảm bảo lương thực cho 30 vạn quân cực vô cùng tận,toàn xài chiêu lách luật,ăn gian.Nhưng đó là ván bài tất tay ở endgame,support của địch rất chi là khủng khiếp.Còn trận cỡ Nguyên Mông oánh Việt Nam thì chỉ xài trên dưới 10 vạn cộng với fake hợp lí là chẳng bao giờ thua cả,cho dù có lộ target.
Đó là tám về game thôi,còn lịch sử thì chả biết gì :P
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

Đọc bài "Sơn xanh, phá nham nhở di tích cổ giữa Hà Nội" http://bee.net.vn/channel...h-co-giua-Ha-Noi-1748303/
Bạn có cho là lãnh đạo tỉnh Hà Nội "rặt một lũ chỉ có mông và cổ" không?
Còn tôi, tôi chỉ cho là bên trong cái gáo trên cái cổ của họ toàn là những thứ "giáo sư, tiến sĩ phiên bản chế ra từ một tác phẩm của cụ Tam Nguyên Yên Đổ"

Phiên bản cổ xưa của bốt Hàng Đậu http://i79.photobucket.com/albums/j148/hoaphonglan1911/bot-Hang-Dau-bangoc.jpg

và... phiên bản cổ 1000 năm... http://i79.photobucket.com/albums/j148/hoaphonglan1911/bot-Hang-Dau-ban1000ThangLong.jpg
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

(Nguồn: http://vietnamnet.vn/psks...-chiem-ho-Hao-Nam-903821/ ) Ông Nguyễn Huy Hài, Chủ tịch UBND phường Ô Chợ Dừa: "Nếu nhà báo hoặc cấp trên nói rằng phải dẹp ngay bãi trông xe, không thể để đó vì sai quy định thì trong ngày mai tôi ra thông báo dẹp ngay".
Mất mùa là bởi thiên tai
Được mùa là tại thiên tài Đảng ta

Vậy mà thiên tài Đảng ta lại không biết như thế nào là đúng hay sai mà phải nhờ nhà báo bảo cho biết sao?
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

Đất nước đang bất ổn thật rồi?! http://boxitvn.wordpress....th%E1%BA%ADt-r%E1%BB%93i/

Đăng bởi bvnpost on 07/05/2010

Hà Văn Thịnh – Đại học Khoa học Huế

Ngày 6.5.2010 là một trong những ngày mà cái đầu bé nhỏ của tôi cứ muốn vỡ tung ra vì  lướt qua mạng, chạm đến bài nào là… nhức nhối vì bài ấy. Tôi chẳng còn biết mình nên viết về cái gì để cho cái đầu đỡ bị đau, đỡ bị xót, để khỏi phải khóc thành tiếng một cách tủi hèn! Thậm chí, tôi buộc phải nghĩ rằng xã hội mà ta đang sống, thực ra đang bất ổn thật rồi: Rối tinh lên từ Quốc hội đến Bộ Quốc phòng, từ Biển Đông “thỏa đáng” được mấy ngày lại đến chuyện tàu của ngư dân Quảng Ngãi bị bắt, rồi Trung Quốc lại ban hành “lệnh”(!?) cấm đánh bắt cá ở Biển Đông…

Dân tộc Việt Nam đang sống trong nền văn minh nào đây? Nếu nói là nền văn minh “của dân”, sao người dân khổ thế? Nếu nói rằng đây là nền văn minh của chịu đựng và nhẫn nhục thì xin hỏi, chờ đến bao giờ? Nếu nói rằng nền văn minh “hữu nghị” của “thỏa đáng, thật thà”, sao dối trá và gạt lường cứ như chuyện chợ trời? “Ngày xưa” Tố Hữu nói Chuyện tình e sớm nắng chiều mưa / Chợ trời thật giả đâu chân lý / Hàng hóa lương tâm vẫn thiếu thừa. Ngày nay, xin mạn phép Tố Hữu mà sửa lại rằng “Chuyện đời e sáng (bị) mắng, chiều (vẫn) thưa / Chợ trời, đồ giả là chân lý / Tiền bạc riêng ta vẫn cứ thừa”…

1. Lá đơn kêu cứu của ông Bùi Như Thủy ở Hải Phòng, 87 tuổi – đọc mà tôi không dám tin ở mắt mình! Đơn kêu cứu gửi Chủ tịch Quốc hội, Chủ tịch Nước, Thủ tướng 19 lá rồi (từ 2004), hết 2.100 ngày chờ đợi mà không hề có phản hồi. Vậy, “vì dân, của dân” là thuộc vào cái thứ nào đây? Được hay không, phải trả lời cho dân biết, đó là trách nhiệm của những kẻ ăn đồng lương, bổng lộc từ tiền nộp thuế của dân. Luật Đất đai mà chỉ riêng điều 116, khoản 1, có 96 từ, sai 12 vấn đề là cái lý ra sao? Chẳng lẽ cả cơ quan lập pháp của một quốc gia mà không tranh luận nổi với một cụ già gần 90 tuổi sao? Hay là do Quốc hội có quá nhiều thành viên của “mặt trận” chẳng hiểu gì đời, xã hội, luật pháp nên làm luật, đụng đâu sai đó? Nếu có sai thì phải sửa, đó là nguyên tắc của mọi chính quyền vì dân. Quốc hội mà coi thường dân, khinh cả người già như thế thì đúng là hết lời để nói rồi.

2. Chuyện của cựu Trung tá tình báo Vũ Minh Trí kiện Tổng cục 2 còn làm tôi hoang mang hơn nữa. Cơ quan tình báo là cơ quan bí mật nhất, quan trọng nhất đối với an ninh quốc gia mà mọi sự cứ “bùng nhùng” những chuyện nổi cộm hết năm này đến năm khác là do đâu? Chẳng lẽ, tình báo, quân đội mà quanh năm chỉ lo giải quyết những sản phẩm “tồn kho” từ lâu để lại liên quan đến uy tín quân đội và cả vận mạng đất nước mà cũng chẳng dứt điểm cho xong? Vậy an ninh quốc gia, an toàn lãnh thổ, nền độc lập của đất nước phải “xếp hàng” sau mấy cái vụ nhức đầu của những cá nhân nào đấy thôi ư? Cá nhân, dù to đến cỡ nào, nếu lạm dụng quyền hành, gây phương hại đến an ninh thì nhất thiết phải xử lý ngay và xử lý triệt để. Phải đưa vụ việc ra tòa án, phải công bố sự thật để dân chúng an lòng, để mang lại niềm tin cho sĩ quan và binh lính.

3. 27.5 thả ngư dân bị bắt, sau khi đã trấn lột hơn nửa tỷ đồng tài sản của ngư dân ta, ông Hồ Cẩm Đào nói rằng đã tìm được giải pháp “thỏa đáng” cho Biển Đông. Lời ông Hồ nói gió chưa kịp thổi bay thì 29.5, ông ta xấc xược và côn đồ khi ngang nhiên ban hành ‘lệnh’ cấm đánh bắt cá ở Biển Đông – phần lớn thuộc chủ quyền của Việt Nam, từ ngày 16.5 đến 1.8.2010!? Năm ngày sau, ngày 4.5, lính Trung Quốc lại bắt giữ tàu QNg-0281 với 12 ngư dân và đòi tiền chuộc 70 vạn nhân dân tệ (nghe đâu người ta đang chuẩn bị đổi tên đồng tiền của nước nào đó thành “đảng tệ”)(!)

Đến như vậy mà còn nhắm mắt, đưa chân tin vào “năm hữu nghị”, “cung hữu nghị” thì quả thật, hàng chục năm đọc sách, nghiên cứu sử học của tôi chỉ đáng vất vào sọt rác. Tôi không hiểu những người lãnh đạo có trách nhiệm với dân tộc, đất nước hiện nay đang muốn làm gì khi cứ cúi đầu thấp hơn nữa? Điện Biên Phủ ở đâu? Hào khí Bạch Đằng, Chương Dương, Hàm Tử… ở đâu, hay đang rủ nhau cùng trốn chạy trong cái góc khuất lụy tăm tối đớn hèn nào đó? Nói thật, dù đã U60, nhưng tôi vẫn sẵn sàng làm “người lính già đầu bạc”, nếu Tổ Quốc cần! Chẳng lẽ bà Nguyễn Phương Nga cứ tiếp luồng “tư tưởng” cho ông Phạm Bình Minh theo nguyên tắc phụ tùy phu xướng mãi hoài sao? Tại sao không vì dân tộc, giảm bớt quyền, bổng cá nhân, lợi ích nhóm, để có đồng minh? Tại sao không thà hy sinh tất cả chứ nhất định không chịu mất nước, nhất định không chịu làm nô lệ? Chúng ta học Tư tưởng Hồ Chí Minh ở điểm nào là đáng học nhất?… Khi Đại Hán mặt dày, mày trợn, lòng dạ tham lam, hành xử như côn đồ, gây ra bao tội ác khiến ngư dân và trái tim, khối óc của gần 90 triệu con dân Việt đau và nhức nhối không cùng như thế, thì nhẫn nhục hơn nữa, đồng nghĩa với tội ác. Hãy cứ nhìn xem Quân hạm và phi cơ chiến đấu Malaysia vừa đuổi theo tàu Ngư Chính của bọn hải tặc xâm phạm vùng biển Trường Sa, bám sát trong 17 giờ liền khiến chúng phải cụp đuôi bỏ chạy, mà không thấy nhục sao?



Nhiều và rất nhiều những nỗi đau buộc phải viết ngay trước ánh bình minh của ngày 7.5. Đó là Ngày mà cách đây 56 năm, cả dân tộc Việt Nam đã tạo nên kỳ tích làm rung chuyển cả năm châu và vang dội cả địa cầu. Trong đầu tôi đang vọng đến tiếng “thì thầm” của E. Hemingway: “Let’s The Day Perish” – Hãy để Ngày ấy Lụi tàn (tên một cuốn sách). Không lẽ trong mỗi trái tim và tấm lòng Việt, chẳng còn Tinh thần Điện Biên, sức mạnh Phù Đổng nữa?

Huế, 7.5.2010

HVT

HT Mạng Bauxite Việt Nam biên tập
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

@Lá@

Nhiều ông nghị cũng chỉ toàn mông và cổ
Nguồn: http://boxitvn.wordpress....B%A7a-cc-ng-ngh%E1%BB%8B/

Những nỗi đau không cầm được nước mắt: Ước mơ tàu cao tốc của các ông Nghị và ước mơ của đám trẻ vùng cao

Đăng bởi bvnpost on 11/06/2010

Thảo Dân

   Những bức ảnh khiến ta không cầm được nước mắt. Cái nỗi nhục đói nghèo chừng nào rửa được, khi các nhà chính trị không bị chấn động trước những thảm cảnh đói nghèo như thế, mà đâu đâu trên đất nước ta cũng bắt gặp. nghĩa là khi họ đã đứt sợi dây thần kinh liên hệ với nhân dân. Dự án đường sắt cao tốc chỉ là một trong những biểu hiện của căn bệnh đó.

   “Trẻ em như búp trên cành” (Hồ Chí Minh). Những đứa trẻ trần truồng, mò cua bắt ốc để kiếm cái ăn, những em học sinh ở trọ trong những cái lều vịt và học trong những ngôi trường rách nát, tất cả đều phải tiếp tục hy sinh cho cái mộng vĩ cuồng của các nhà chính trị hay sao? Kết thúc truyện ngắn Nhật ký người điên, Lỗ Tấn cho một người điên kêu lên thống thiết: Hãy cứu lấy các em!

   Cứu lấy các em, cũng là cứu tương lai của dân tộc.

   Anh Hoàng

Trên nghị trường Quốc hội đang nóng bỏng chuyện xây dựng đường sắt cao tốc Bắc Nam:

Chủ nhiệm Ủy ban Tài chính – Ngân sách Quốc hội Phùng Quốc Hiển “vẽ voi”: "Đây là dự án đón đầu, có tầm nhìn xa. Năm 2030, khi dự án đi vào hoạt động, thu nhập người dân sẽ khác, có thể là 3.000 USD/người chứ không phải 1.000 USD như bây giờ. Vì thế, nếu tính giá vé đường sắt cao tốc, phải tính bằng thu nhập lúc đó. Tính thế nào cũng vẫn rẻ hơn vé máy bay".

Xin được mở ngoặc, ông Hiển khi làm Chủ tịch và Bí thư tỉnh Yên Bái từng “vẽ voi” ra Trung tâm du lịch Thác Bà với tổng dự toán là: 1.306 tỷ 891 triệu trên diện tích 206,212ha, khởi công năm 2003 và Nhà máy luyện gang-thép Cửu Long Vinashin, tổng mức đầu tư 596,728 tỷ, khởi công tháng 11/2007, tiến độ thực hiện 18 tháng. Thế nhưng, hai “đại dự án” do ông Hiển vẽ ra đến này đều đang đắp chiếu vì thiếu vốn. Cử tri không tin cứ lên Yên Bái để tận mắt nhìn thấy hai “đại dự án” sản sinh dưới thời ông Hiển làm lãnh đạo trước khi bước lên ghế Chủ nhiệm Ủy ban Tài chính – Ngân sách Quốc hội.

Phó Chủ nhiệm UB Pháp luật của Quốc hội Trần Đình Long thì nói chắc như đinh đóng cột: "Mai sau thế hệ con cháu tài giỏi hơn chúng ta sẽ làm thay" (tức là trả nợ thay).

Trong khi đó Chủ nhiệm Ủy ban Pháp luật Nguyễn Văn Thuận lại gọi dự án đường sắt cao tốc là "xa xỉ, ăn chơi", ông nhắc lại lời cha ông: "Đời cha ăn mặn đời con khát nước. Không cha mẹ nào lại ăn vào phần con cháu. Không thể quyết một dự án lớn mà không biết bao giờ mới trả nợ được”.

Sinh thời Bác Hồ kính yêu của chúng ta có một ước mơ giản dị: Ai cũng có cơm ăn, ai cũng có áo mặc, ai cũng được học hành. Trải qua 65 năm Việt Nam giành được độc lập, nhưng ước mơ giản dị đó ở nhiều nơi vùng cao vẫn chỉ là… ước mơ. Xin các ông nghị “bận trăm công ngàn việc” dành chút thời gian ngó mấy bức ảnh mà Thảo Dân và ĐDH chụp được trên vùng cao Tây Bắc.

Ảnh
http://boxitvn.files.wordpress.com/2010/06/clip_image00242.jpg?w=180&h=240
http://boxitvn.files.wordpress.com/2010/06/clip_image0086.jpg?w=240&h=160
Trời mưa gió rét kìn kìn
Đắp đôi dải yếm hơn nghìn chăn bông
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phượng Hoàng _Lửa

Mình nghĩ các ông ấy biết đấy ! Bởi vì ngay giữa Thủ đô vẫn còn nhiều người thiếu thốn lắm, chứ nói gì đến người quê...Thật không hiểu nổi...
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đồ Nghệ

.

BỖNG DƯNG THẤY... DỐT


Xưa nay, tôi vẫn tự biết mình không thông minh lắm. Chỉ biết tư duy kiểu nhỏ lẻ loanh quanh, như là mấy hôm trước, cứ thầm ao ước bằng cách nào đó có được chút xíu trong số tiền tỷ khổng lồ của dự án đường sắt cao tốc, để làm cái cầu bắc qua sông Pô Kô cho bà con vùng sâu vùng xa, người lớn đi làm, trẻ em đi học, đỡ cảnh bắt buộc du lịch mạo hiểm mỗi ngày.

Hôm nay không dám ao ước nữa, sợ mang tiếng dốt, vì ao ước như vậy là không ủng hộ đường sắt cao tốc, mà không ủng hộ, chẳng hóa ra IQ của mình thấp. Đại biểu Quốc hội Trần Tiến Cảnh hôm trước phát biểu tại Nghị trường rằng:   “Những nơi có chỉ số IQ cao thì họ có đường sắt cao tốc, Việt Nam ta cũng có chỉ số IQ cao” cứ thế suy ra, lời của đại biểu nhân dân, Việt Nam không thể không có đường sắt cao tốc được!

http://i682.photobucket.com/albums/vv185/btmit2006/TauCaotoc.jpg



Phải thông minh tột bực mới nghĩ vay 56 tỷ USD để làm đường cao tốc mà chỉ cần dựa vào chỉ số IQ. Tôi ngậm ngùi nghĩ. Giấu dốt được thì mới giấu, chẳng lẽ đi giấu cả sự thông minh?

Nghĩ riêng mình, IQ thấp thì không sao, nhưng để cả nước IQ cao mà không làm đường sắt cao tốc, mang tiếng cả nước. Khách nước ngoài đến nước mình, thấy không có đường sắt cao tốc, có nhẽ hiểu sai về dân trí. Như vậy ảnh hưởng đến niềm tự hào dân tộc của chúng ta.

Nhưng bởi không thể chỉ nghe có mỗi một vị phân tích về IQ mà nhận ngay ra được sự dốt của mình. Thông minh cũng phải có quá trình, nên cuối cùng lại nghiêng ngả theo ý kiến của một số đại biểu nhân dân khác.
Chẳng hạn, chủ nhiệm UB Pháp luật Nguyễn Văn Thuận cho rằng, món quà quý nhất cho con cháu là giải quyết triệt để vấn nạn giao thông hai thành phố lớn trong 10 năm tới. Làm tốt đường bộ cao tốc tránh lũ và cải tạo đường sắt hiện tại, nâng tốc độ lên 200km/h.
Có được nền tảng như vậy, đến 2020, thế hệ con cháu giỏi giang và thông minh sẽ hoàn thiện nốt giấc mơ đường sắt cao tốc. Vị Chủ nhiệm UB Pháp luật lo ngại nhất vấn nạn tham nhũng, lãng phí, ông còn hỏi thẳng:
“Bao nhiêu phần trăm trong số 56 tỷ USD “rơi” vào túi cá nhân?”.

Chuyện này khó nói lắm, cứ cho là không bàn đến đi, 25 năm sau, khi dự án hoàn thành, thậm chí ăn đứt các nước IQ cao vì đường sắt nước mình dài đến trên ngàn rưởi cây lô mếch, thì sẽ có một số người được hưởng sự nhanh, an toàn, thoải mái và tiện lợi, điều đó rõ rồi.

25 năm sau, chắc trẻ em trên dòng Pô Kô cũng đã có thể không phải đu dây qua sông nữa, đường sá không còn ngập lụt tắc nghẽn, cũng không đò không phà cách rách phiền nhiễu mỗi mùa mưa… Và nhiều điều hay ho nữa cũng sẽ đến, miễn chúng không phải biết thế nào là hai từ “vỡ nợ”.

Càng nghĩ càng thấy đường sắt cao tốc là rất hay, đi vèo một cái là từ Bắc vô Nam đến ngay đầu kia đất nước.

Rồi càng nghĩ lại càng thấy sợ, sợ rất nhiều điều. Thích tiện nghi có ngay mà lại sợ món nợ phải trả cho tiện nghi ấy. Nghèo mà mua ngay ô tô xịn chắc không dám đi.

Thế là lại thấy mình IQ thấp, mình dốt, và mình dốt hẳn.


Theo Remote
Thể thao Văn hoá

@bạn đọc: Tưởng chỉ mình ta dốt, hoá ra là khối người...dốt hơn mình! Hix.
...
Все пройдет и печаль и радость
Все пройдет так устроен свет
Все пройдет только верить надо
Что любовь не проходит нет ..
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

@Lá@

Chuyện về lời hứa của Đại Vệ tể tướng... mười mấy cái "đầu thối" đều là họ HỨA cả...
Nguồn: http://boxitvn.wordpress....v-cung-khng-t%E1%BB%AB-2/

Cụ Nguyễn Văn Bé ở Nha Trang vừa gửi đến BVN lá thư dưới đây, khẩn thiết xin đăng. Đọc nội dung, nhận thấy đây là những vấn đề thời sự nóng hổi và bức thiết của đất nước, sau khi cân nhắc chúng tôi xin trân trọng đăng lên để đáp ứng tâm nguyện một vị lão thành cách mạng năm nay 87 tuổi mà cả nước đều biết tiếng, và không dám thêm những lời bình có thể làm sai lạc ý tưởng của tác giả, bởi những ý tưởng này không thuộc bản quyền của BVN.

Bauxite Việt Nam


“THỦ TƯỚNG NGUYỄN TẤN DŨNG HỨA NHƯNG THẤT HỨA, KHÔNG NGHE, KHÔNG BIẾT, VÀ CŨNG KHÔNG TỪ CHỨC”

Đăng bởi bvnpost on 15/07/2010

(Bức tâm thư gửi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và 14 vị Bộ Chính trị đứng đầu là Tổng bí thư Nông Đức Mạnh và Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Phú Trọng)

Lão thành cách mạng Nguyễn Văn Bé

1. Lời hứa “kiên quyết và quyết liệt” nhưng lại… không thực hiện

Tháng 10/2006, ông Nguyễn Tấn Dũng nhậm chức Thủ tưởng thay ông Phan Văn Khải về hưu, tuyên bố: “Tôi kiên quyết và quyết liệt chống tham nhũng. Nếu tôi không chống được tham nhũng, tôi xin từ chức ngay”.

Gần 5 năm nay, nạn tham nhũng chẳng những không chống được mà ngày càng phát triển, từ các cơ quan Trung ương xuống tận xã, phường, thôn ấp. Điển hình theo Ủy ban Kiểm tra Trung ương vừa mới kết luận, tạm xử lý 45 trường hợp nổi cộm khắp toàn quốc khiến dư luận xã hội rất bất bình. Tôi thử thống kê theo thông báo này thì thấy có 12 tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương, 4 Tập đoàn công ty trực thuộc Chính phủ quản lý, đối tượng toàn là Bí thư, Phó bí thư, Thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Ban cán sự, Chủ tịch, Phó chủ tịch UBND tỉnh, lãnh đạo Tập đoàn từ Bí thư Đảng ủy, Chủ tịch HĐQT, Tổng và Phó tổng giám đốc. Đây là những vụ việc động trời có nguy cơ làm mất hết uy tín của Đảng và Nhà nước ta. Thật khiến cho những đảng viên suốt đời đi theo Đảng như tôi nhỏ máu trong tim.

Riêng trường hợp chưa từng xảy ra trong Đảng và Nhà nước từ khi thành lập Đảng và chính quyền đến nay (65 năm) là việc ông Phó bí thư Tỉnh ủy, Bí thư Ban cán sự, Chủ tịch UBND tỉnh Hà Giang suốt mấy năm liên tục xâm hại tình dục các em bé học sinh đáng bậc con, cháu của mình, là hành động dã man thua cả loài cầm thú, lại còn tổ chức dâm dục tập thể, mơn trớn cười đùa trên thân xác của trẻ thơ, chụp ảnh toàn thân lõa lồ đủ mọi động tác. Ông Bí thư Tỉnh ủy và Giám đốc Sở Công an tỉnh Hà Giang đã nhận nhiều đơn tố cáo, phản ánh nhưng cũng đồng tình để cho ông Chủ tịch cứ liên tục tung hoành. Thế mà thật lạ, UBKTTW chỉ đề nghị cách các chức vụ trong Đảng và chính quyền của ông ta thôi. Tại sao không khai trừ tên đó ra khỏi Đảng ngay? Tại sao không bỏ tù nó ngay đi (Vi phạm luật hình sự hiếp dâm trẻ chưa đến tuổi vị thành niên kia mà?). Tình trạng ở thôn xã thì từ Bí thư, Chủ tịch, cán bộ xã và thôn lấy tiền hỗ trợ của Nhà nước cho người nghèo chia nhau ăn nhậu hầu như sờ đâu cũng thấy trong khi dân chúng khắp nơi khốn quẫn, kiếm cái ăn không ra.

Những bằng chứng như thế rõ ràng khẳng định ông Nguyễn Tấn Dũng đã không hoàn thành nhiệm vụ trong suốt 5 năm qua. Ông Dũng và toàn bộ 14 Ủy viên Bộ Chính trị khác đã hoàn toàn không chống được tham nhũng. Vậy tại sao ông Nguyễn Tấn Dũng không tự nguyện làm đơn xin từ chức ngay như lời ông đã đoan quyết trước dân?

Ông Nguyễn Tấn Dũng là Thủ tướng Chính phủ của một chế độ cộng sản tốt đẹp nhất nhưng lại thua xa ông Thủ tướng Nhật Bản: khi ra ứng cử Thủ tướng ông này đã hứa với nhân dân Nhật rằng mình sẽ dời bằng được căn cứ của Mỹ đi khỏi Okinawa. Sau 8 tháng lên làm Thủ tướng thấy không có cách gì thực hiện được lời hứa đó vì những lý do khách quan là tàu hải quân Trung Quốc tăng cường đe dọa an ninh vùng biển Nhật Bản, ông liền tuyên bố với nhân dân, Quốc hội, Nhật hoàng kiên quyết xin từ chức. Và ông từ chức thật. Nhật Bản là chế độ quân chủ lập hiến mà sao họ tự giác cao đến như thế? Còn ông Nguyễn Tấn Dũng, đường đường một vị Thủ tướng của nước Việt Nam cộng hòa xã hội chủ nghĩa lại thất hứa với nhân dân, mà thất hứa về một nhiệm vụ hết sức lớn lao quyết định tồn vong của Tổ quốc, của dân tộc và của Đảng ta, đó là “Quốc nạn tham nhũng”, thế thì phải tính thế nào đây?

Xin nêu một ví dụ thứ hai, Thủ tướng Hàn Quốc cách đây mấy ngày cũng đã tuyên bố từ chức vì một đề án quan trọng do bản thân Thủ tướng và Chính phủ Hàn quốc đưa ra Quốc hội, kết quả bị Quốc hội bác bỏ. Liên hệ đến nước ta, ông Nguyễn Tấn Dũng là Thủ tướng đã cùng toàn thể Chính phủ của ông kiên quyết đưa ra Quốc hội để gần như bắt buộc thông qua dự án tầm cỡ quốc gia về xây dựng “Đường sắt cao tốc Bắc Nam”. Nhưng 493 đại biểu trong đó có 92% là đảng viên cộng sản đã thấy rõ sự cần thiết phải phát huy quyền dân chủ thực sự của mình, không muốn nằm mãi trong “vòng kim cô” của Bộ Chính trị và Chính phủ của ông Nguyễn Tấn Dũng như trước đây nữa, nên cuối cùng đã bác bỏ dự án hết sức phiêu lưu và nguy hiểm cho tương lai của dân tộc này.

65 năm kể từ khi Đảng ta và Bác Hồ tổ chức bầu cử, tổ chức ra Quốc hội và Quốc hội chính thức bầu Chính phủ cho đến nay đã qua 12 kỳ Quốc hội, đây là lần đầu tiên đa số ĐBQH không thông qua một đại chủ trương mà cả bộ máy Chính phủ từ ông Thủ tướng đến ông Phó thủ tướng, cho đến ông Bộ trưởng chuyên trách ông nào cũng hăm hở muốn làm bằng được, chứng tỏ một cái nhìn vô cùng sáng suốt, tất cả đều vì lợi ích thiết thực của nhân dân, không muốn đất nước gánh lấy một khoản nợ khổng lồ 56 tỷ đô la Mỹ (mà khi thực hiện chắc chắn còn tăng lên gấp đôi là ít) chỉ để cho một tầng lớp giàu có ngao du bằng tàu cao tốc, trong khi cuộc sống tối thiểu thì đại đa số nhân dân trên khắp mọi miền chưa biết bao giờ mới đạt được: nào những chuyện ăn, mặc nông thôn nhìn đâu cũng đầy những người không có đất để cày, lang thang ra thành phố kiếm cơm không có; chuyện ốm đau 5, 6 người chen chúc trên một giường bệnh bẩn thỉu hôi hám; chuyện học hành ở ngay Hà Nội mà phụ huynh phải sắp hàng suốt đêm vẫn không kiếm ra chỗ cho con mình vào trường mầm non, miền núi thì các em học sinh suốt năm trời qua sông đi học bằng cách đu dây… Những chuyện ấy Quốc hội đã hiểu là chuyện trọng đại hơn rất nhiều những mơ tưởng viển vông mà Chính phủ “của dân do dân vì dân” đưa ra. Xin hỏi ông Nguyễn Tấn Dũng sao không học lấy hành động cao cả của ông Thủ tướng Hàn quốc từ chức luôn sau khi dự án của mình không được chấp thuận?

2. Toàn những chuyện tày trời mà “không nghe không biết”

1. 18 tỉnh cho nước ngoài thuê rừng, riêng Trung Quốc đại lục và Đài Loan thuê đến 2/3 trong số 160.000 ha rừng phòng hộ, rừng đầu nguồn, rừng bảo vệ an ninh Quốc phòng, chuyện tày trời này lẽ ra Nhà nước phải tỉnh táo nắm bắt thông tin trước tiên và xử lý từ trong trứng nước thì hóa ra một cụ già hưu trí lại phát hiện ra trước và báo lên Chính phủ, lúc ấy Chính phủ mới hớt hơ hớt hải cho người đi kiểm tra. Thế mà Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và Bộ trưởng NN-PTNT Cao Đức Phát là một cánh tay quyền lực của Thủ tướng trả lời Quốc hội vẫn ấm ớ nói chỉ 10 tỉnh cho thuê rừng thôi. Đúng là họ thực hiện khẩu hiệu: Không nghe không biết.

2. Tập đoàn Điện lực xây dựng 2 nhà máy nhiệt điện tốn hàng ngàn tỷ đồng rồi bỏ hoang đắp chiếu mấy năm nay, gây tình trạng thiếu điện, cắt điện luân phiên làm khổ sở cho dân, điêu đứng các ngành kinh doanh sản xuất. Thế mà ông Thủ tướng Dũng cũng không biết, không nghe.

3. Tập đoàn Vinashin trong vòng bốn năm hoạt động thua lỗ liên tiếp đến mức cụt vốn trong số 90 nghìn tỷ đồng chỉ còn lại vỏn vẹn 10 nghìn tỷ đồng, mua hai chiếc tàu thủy của Italy mỗi chiếc đều trên nghìn tỷ đồng rồi về đắp chiếu nằm đấy để chờ bán sắt vụn, vậy mà ông Nguyễn Tấn Dũng vẫn hà hơi tiếp sức cho cái tập đoàn đó, mọi sự lộng hành của nó ông vẫn không hay không biết, thực oái oăm vô cùng.

Với bấy nhiêu việc ngổn ngang, rối loạn trong vòng hơn một nhiệm kỳ điều hành Chính phủ của mình, đến nay đã đủ độ lùi để tự kiểm mình làm được hay không làm được, vậy tại sao ông Dũng không tự giác nộp đơn xin Quốc hội từ chức và loan báo cho toàn dân biết:

Tôi, Nguyễn Tấn Dũng, làm Thủ tướng gần 5 năm nay, đã thất lời hứa với nhân dân là không chống được tham nhũng mà bọn tham nhũng ngày càng hoành hành khắp mọi nơi, mọi ngõ từ trung ương đến khắp xã phường thôn ấp;

Tôi, Nguyễn Tấn Dũng, đã cùng bộ sậu Chính phủ kiên quyết đưa dự án có tầm cỡ Quốc gia xây dựng đường sắt cao tốc Bắc Nam từ Hà Nội đến thành phố Hồ Chí Minh cốt vay nước ngoài 56 tỷ đô la Mỹ, nhưng đã bị Quốc hội bác bỏ vì không sát thực tế, không hợp lòng dân;

Tôi, Nguyễn Tấn Dũng, trong suốt thời gian làm Thủ tướng đã để xảy ra những chuyện phá nước hại dân như chuyện 18 tỉnh bán rừng, như vụ Vinashin thất thoát đến 80 nghìn tỷ đồng, như chuyện một kẻ sa đọa chui được vào lãnh đạo cơ quan cấp tỉnh làm những hành vi đồi bại trái luân thường đạo lý khiến cho cả nước phải tím mặt.

Bây giờ xin noi gương các vị Thủ tướng đạo cao đức trọng Nhật Bản và Hàn quốc, tôi tự nguyện rời khỏi chiếc ghế mà trong thâm tâm tôi vẫn thiết tha với nó lắm.

Làm được thế, ông Nguyễn Tấn Dũng nhất định sẽ được toàn dân nhiệt liệt hoan hô, trong đó có bản thân tôi.

Để kết thúc, tôi xin kể lại một câu chuyện phim về chống tham nhũng do KTV truyền hình Khánh Hòa chiếu lúc 11-12h ngày 04/07/2010 cho các vị lãnh đạo tối cao nghe chơi. Cuốn phim nhan đề: “Chàng trai Hông Di Đông” của Hàn Quốc. Dưới triều nhà Vua Hàn Quốc nọ, quan lại tham nhũng cướp bóc của dân không biết bao nhiêu mà kể, dân đen uất ức không biết kêu ai. Bấy giờ có một chàng thanh niên tên là Hông Di Đông đứng lên thành lập Hội người nghèo đi giết bọn tham quan lại nhũng của nhà vua, đem của cải cướp được từ tay bọn chúng chia cho dân nghèo. Vua ra lệnh quân lính truy lùng, bắt được một số người trong Hội định đưa ra pháp trường xử trảm thì chàng thanh niên Hông Di Đông tình nguyện đến nói với nhà vua rằng: “Tôi là thủ lãnh Hội người nghèo làm việc đó, yêu cầu nhà vua thả số người nghèo kia, một mình tôi xin chịu tử hình”. Nhà vua nghe vậy đồng ý thả tất cả chỉ đem Hông Di Đông ra pháp trường. Trước khi chết, chàng Hông Di Đông xin phép được nói một lời trực tiếp với nhà vua: “Chính ngài là vua đã đẻ ra quan tham. Quần thần ở trên làm mọi điều tàn ngược, bóc lột dân chúng đến xơ xác nên tôi phải đứng ra tổ chức Hội người nghèo để chống lại. Mục đích của chúng tôi là giết bọn đệ tử tham nhũng của ngài, cướp tài sản của họ chia cho dân chúng. Chính ngài, nhà vua là kẻ đẻ ra tham nhũng”. Xem xong phim này tôi tự hỏi: bọn tham quan mà chúng ta vừa phát hiện là lãnh đạo ở 12 tỉnh và bốn Tập đoàn của Nhà nước do Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và Bộ chính trị quản lý. Như thế có phải Bộ chính trị đẻ ra tham nhũng hay không? Tại sao Đảng ta, Nhà nước ta mấy năm không chống được bọn tham nhũng này mà lực lượng chúng ngày càng phình lớn?

Trên đây là ý kiến chân thành của tôi, một lão già cách mạng. Khẩn thiết kính mong quý vị sớm trả lời cho tôi và nhân dân được biết.

Kính chúc quý vị dồi dào sức khỏe.

Nha Trang, ngày 07-7-2010

  

Ký tên

Nguyễn Văn Bé

Lão thành cách mạng tiền khởi nghĩa – Cán bộ tiền bối công an Khánh Hòa – Chiến sĩ thi đua, dũng sĩ diệt Mỹ 1965-1968 – Huy chương vì sự nghiệp Đại đoàn kết dân tộc và nhiều huân chương khác.
Trời mưa gió rét kìn kìn
Đắp đôi dải yếm hơn nghìn chăn bông
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thái Thanh Tâm

vịt anh đã viết:
Hoa Phong Lan đã viết:
Người viết bài này có vẻ rất bức xúc và khá nóng nảy về những sự dối trá trong lịch sử hiện đại.
Tuy nhiên mình cũng có cảm giác giống như người viết.
Nguồn: http://bauxitevietnam.info/c/14755.html


Nhân chuyện Lê Văn Tám, em xin được bày tỏ với Thầy Phan Huy Lê…
Hà Văn Thịnh – Đại học Khoa học Huế

Đọc bài viết của Thầy về Lê Văn Tám, em thực sự mừng vì lần đầu tiên có được một bậc cây đa, cây đề chính thức nói rõ sự thật để cho lịch sử là của chính nó. Nói thật với Thầy, hàng chục năm trước đây, trước nhiều thế hệ sinh viên, em đã phủ nhận LVT rồi bởi làm sao chạy nổi khi khói bụi tràn vào phổi, không còn oxy? Không có oxy là cơ bắp không thể hoạt động. Đó là nguyên tắc bất thể chuyển dời…

Thế nhưng, tại sao nền lịch sử của nước ta cứ “ôm” mãi những huyền thoại, để rồi, từ đời này sang đời khác, chúng ta cứ phải dối trá mãi hoài? Dạy sử mà liên tục phải nói dối thì còn gì là lịch sử nữa? Chẳng hạn, nếu chưa tìm thấy chữ viết thì không thể khẳng định là đã có nhà nước vì chẳng có nhà nước nào lại cai trị bằng… mồm! Chiến thắng Nguyên Mông đúng là lừng danh, đến cụ già viết sử Rasit Utdin ở tận phương trời Tây xa xôi cũng biết, nhưng về số liệu cụ thể thì 50 vạn quân Nguyên sang xâm lược nước ta buổi ấy là có xác thực hay không khi dân số toàn thế giới vào thời điểm đó không quá 200 triệu người (trung bình mỗi nước 1 triệu). Dân số Trung Quốc lúc bấy giờ bao nhiêu mà huy động đến 50 vạn quân, mỗi ngày ăn hết 500 tấn lương thực, thực phẩm (chưa kể ngựa, phu phen); thử hỏi đoàn xe chở lương dài bao nhiêu khi hành quân đến hàng tháng trời? Mấy chục vạn con ngựa, hàng trăm cây cầu…? Rồi chuyện gần đây, một khẩu pháo nặng hàng chục tấn, trôi từ trên cao ở độ dốc vài chục độ, ngay cả trâu cũng khó chèn lại chứ đừng nói là người. Còn nữa, lịch sử hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ, chết ít nhất 5 triệu người mà lại không có trận nào ta thua, chẳng có trận nào ta sai thì làm sao thuyết phục nổi sinh viên, học sinh?… Nói thật với Thầy, đã không ít lần em xấu hổ vì cứ phải thao thao bất tuyệt về chuyện thiên tài quân sự của ta, ngu ngốc của kẻ thù. Thầy có nghĩ rằng quân Mỹ chết chưa đến 58.000 là quá ít hay không?…

Nhiều và nhiều lắm những câu chuyện “sử mà bất dụng” bởi nó sai, nó khó được thực tế khoa học kiểm định. Vậy, tại sao cứ tiếp tục hết đời này đến đời khác phải làm chuyện dối lừa vòng quanh? Học sử như thế, ai mà học cho nổi?

Cho dù Thầy có bực mình em cũng phải nói thẳng rằng chính Thầy và một số GS khác đã làm xói mòn lòng tin trong em, dẫn đến sự sụp đổ không thể nào cứu vãn nổi của em đối với khoa học lịch sử. Tại sao Thầy (và Hội đồng) có thể đặc cách, tấn phong TS, PGS cho cả những người nửa chữ ngoại ngữ bẻ đôi không biết, viết tiếng Việt không đúng chính tả, lập luận thì lộn xộn chẳng ai hiểu được? Em đã đăng các ý kiến này trên Tạp chí Sông Hương và cả những bài không đăng, mà ở Đại học Huế ai cũng biết…

Thầy có biết rằng sự thiếu trách nhiệm do “tình thương” với ai đó, một số nào đó mà cả một nền khoa học lịch sử trở thành nỗi bi hài thống thiết? Đồng nghiệp không tin nhau, sinh viên chẳng tin thầy vì thầy viết một câu mệnh lệnh thức trong đề thi (hãy phân tích…) nhưng cuối câu lại chấm hỏi thỉ chỉ có trời mới biết! Theo em, các thầy – những cây đa, cây đề, dù có lý giải thế nào đi nữa cũng phải nhận trách nhiệm vì đã tạo ra quá nhiều “giấy” cho các TS, PGS giả hiệu. Đến lượt các vị học ít, bằng nhiều đó lại tự tung, tự tác; tiếp tục phá hoại nền khoa học của nước nhà. Hậu quả là vô cùng lớn, chẳng thể nào tính nổi.

Điều mong muốn thiết tha của em là, Thầy và các bậc GS đầu ngành khác hãy cố gắng sửa sai lúc hãy còn chưa muộn. Và đó là việc của chính các thầy, không thể là của ai khác! Thầy nói rằng, LVT không có nhưng công viên hay đường LVT nên để lại(?). Em cứ ngẫm nghĩ mà không biết giải pháp đó đã hợp lẽ phải chưa, bởi vẫn bị ám ảnh từ cái câu: một nửa sự thật vẫn không thể là sự thật. Thần tượng hư cấu vậy tại sao lại phải tiếp tục tôn vinh? Dùng một biểu tượng khác để nói lên quyết tâm chiến đấu và hy sinh của quân dân Nam Bộ ngày đầu kháng chiến chống Pháp không được hay sao?

Vài lời em viết trong nỗi hoang mang vì thực tình, em không muốn viết những điều này. Khi Thầy Trần Quốc Vượng mất, em đã viết bài “Thầy ơi!” đăng trên Tuổi trẻ Chủ nhật và bài “Made in Trần Quốc Vượng” đăng trên Kiến thức ngày nay. Em nói thế để Thầy thấy rằng em kính yêu Thầy, Thầy Vượng, Thầy Lâm… vô cùng nhưng, cũng buồn rất nhiều…

Kính mong Thầy tha thứ cho em!

Huế, 23.10.2009. 01255.244.159 & 0914.079.210

HVT

HC Mạng Bauxite Việt Nam biên tập
Đọc bài này tự nhiên thấy nhớ đến thời chơi game.Hồi đó Vịt lên plan cho liên minh,trận khủng nhất từng được thấy là 30 vạn,đảm bảo lương thực cho 30 vạn quân cực vô cùng tận,toàn xài chiêu lách luật,ăn gian.Nhưng đó là ván bài tất tay ở endgame,support của địch rất chi là khủng khiếp.Còn trận cỡ Nguyên Mông oánh Việt Nam thì chỉ xài trên dưới 10 vạn cộng với fake hợp lí là chẳng bao giờ thua cả,cho dù có lộ target.
Đó là tám về game thôi,còn lịch sử thì chả biết gì :P
Hỏi thăm Vịt Anh tý : Bài viết của Hà Văn Thịnh có đến ông Phan Huy Lê không ? Ông ta có ý kiến gì không ?
Trên đời này, chuyện gì cũng có thể xẩy ra-Thái Thanh Tâm
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thái Thanh Tâm

Đồ Nghệ đã viết:
.

BỖNG DƯNG THẤY... DỐT


Xưa nay, tôi vẫn tự biết mình không thông minh lắm. Chỉ biết tư duy kiểu nhỏ lẻ loanh quanh, như là mấy hôm trước, cứ thầm ao ước bằng cách nào đó có được chút xíu trong số tiền tỷ khổng lồ của dự án đường sắt cao tốc, để làm cái cầu bắc qua sông Pô Kô cho bà con vùng sâu vùng xa, người lớn đi làm, trẻ em đi học, đỡ cảnh bắt buộc du lịch mạo hiểm mỗi ngày.

Hôm nay không dám ao ước nữa, sợ mang tiếng dốt, vì ao ước như vậy là không ủng hộ đường sắt cao tốc, mà không ủng hộ, chẳng hóa ra IQ của mình thấp. Đại biểu Quốc hội Trần Tiến Cảnh hôm trước phát biểu tại Nghị trường rằng:   “Những nơi có chỉ số IQ cao thì họ có đường sắt cao tốc, Việt Nam ta cũng có chỉ số IQ cao” cứ thế suy ra, lời của đại biểu nhân dân, Việt Nam không thể không có đường sắt cao tốc được!

http://i682.photobucket.com/albums/vv185/btmit2006/TauCaotoc.jpg



Phải thông minh tột bực mới nghĩ vay 56 tỷ USD để làm đường cao tốc mà chỉ cần dựa vào chỉ số IQ. Tôi ngậm ngùi nghĩ. Giấu dốt được thì mới giấu, chẳng lẽ đi giấu cả sự thông minh?

Nghĩ riêng mình, IQ thấp thì không sao, nhưng để cả nước IQ cao mà không làm đường sắt cao tốc, mang tiếng cả nước. Khách nước ngoài đến nước mình, thấy không có đường sắt cao tốc, có nhẽ hiểu sai về dân trí. Như vậy ảnh hưởng đến niềm tự hào dân tộc của chúng ta.

Nhưng bởi không thể chỉ nghe có mỗi một vị phân tích về IQ mà nhận ngay ra được sự dốt của mình. Thông minh cũng phải có quá trình, nên cuối cùng lại nghiêng ngả theo ý kiến của một số đại biểu nhân dân khác.
Chẳng hạn, chủ nhiệm UB Pháp luật Nguyễn Văn Thuận cho rằng, món quà quý nhất cho con cháu là giải quyết triệt để vấn nạn giao thông hai thành phố lớn trong 10 năm tới. Làm tốt đường bộ cao tốc tránh lũ và cải tạo đường sắt hiện tại, nâng tốc độ lên 200km/h.
Có được nền tảng như vậy, đến 2020, thế hệ con cháu giỏi giang và thông minh sẽ hoàn thiện nốt giấc mơ đường sắt cao tốc. Vị Chủ nhiệm UB Pháp luật lo ngại nhất vấn nạn tham nhũng, lãng phí, ông còn hỏi thẳng:
“Bao nhiêu phần trăm trong số 56 tỷ USD “rơi” vào túi cá nhân?”.

Chuyện này khó nói lắm, cứ cho là không bàn đến đi, 25 năm sau, khi dự án hoàn thành, thậm chí ăn đứt các nước IQ cao vì đường sắt nước mình dài đến trên ngàn rưởi cây lô mếch, thì sẽ có một số người được hưởng sự nhanh, an toàn, thoải mái và tiện lợi, điều đó rõ rồi.

25 năm sau, chắc trẻ em trên dòng Pô Kô cũng đã có thể không phải đu dây qua sông nữa, đường sá không còn ngập lụt tắc nghẽn, cũng không đò không phà cách rách phiền nhiễu mỗi mùa mưa… Và nhiều điều hay ho nữa cũng sẽ đến, miễn chúng không phải biết thế nào là hai từ “vỡ nợ”.

Càng nghĩ càng thấy đường sắt cao tốc là rất hay, đi vèo một cái là từ Bắc vô Nam đến ngay đầu kia đất nước.

Rồi càng nghĩ lại càng thấy sợ, sợ rất nhiều điều. Thích tiện nghi có ngay mà lại sợ món nợ phải trả cho tiện nghi ấy. Nghèo mà mua ngay ô tô xịn chắc không dám đi.

Thế là lại thấy mình IQ thấp, mình dốt, và mình dốt hẳn.


Theo Remote
Thể thao Văn hoá

@bạn đọc: Tưởng chỉ mình ta dốt, hoá ra là khối người...dốt hơn mình! Hix.
Đồ Nghệ thân mến ơi ! Các bài trong thi viện nhất là các loại bài như trên có chính khách nào vào xem không ? Làm cách nào cho họ đọc nhỉ? Trước hết là các bài liên quan đến tồn vong, những vấn đề đại sự của nước nhà. Ông quen ông nào bảo các ông ấy vào đọc các bài loại này đi.
Trên đời này, chuyện gì cũng có thể xẩy ra-Thái Thanh Tâm
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 3 trang (24 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] ›Trang sau »Trang cuối