Xin góp một chút cảm xúc về Hà Nội nhân lúc chủ nhà đi vắng nhé:
Hà Nội khôg phải là nơi tôi sinh ra, khoảng thời gian tôi gắn bó với Hà Nội chỉ đếm trên đầu ngón tay của tháng năm hiện tại, nhưng với một cô gái của hai miền Nam - Bắc <như Bố tôi thường gọi> thì Hà Nội thật chung mà cũng rất riêng...
Tôi yêu Hà Nội, bởi đơn giản một điều, đấy là quê hương của Mẹ- người mà tôi hết mực yêu thương, Hà Nội trong tôi có một chút gì rất riêng như tiếng nói ấm mà thanh của Mẹ, như bàn tay vén khéo của người con gái Hà Thành trong việc bếp núc lo toan cho bữa cơm của gia đình. Mẹ vẫn thường bảo tôi: Nấu ăn là một nghệ thuật, người làm bếp phải tạo được sự thu hút và hấp dẫn đối với người thưởng thức những món ăn mà mình nấu...Vì thế, những khi có thời gian, Mẹ lại chăm sóc Bố và tôi qua những món ăn đầy ắp tình yêu của Mẹ...Chả trách, hai bố con tôi ngày ấy, béo tròn như con cun cút. Hà nội, với tôi ngày ấy là sự hấp dẫn ở những món ăn và cách bài trí rất đẹp của Mẹ tôi- người con gái Hà Thành.
Và rồi khi cái dạ dày đã no no, tôi lại được Mẹ thủ thỉ về sự thanh lịch của người Tràng an, một sự duyên dáng và lịch sự không quá trau chuốt cầu kỳ, nhưng vẫn toát lên một sự dịu dàng, nhẹ nhàng và thanh tao đến lạ...Đến nỗi, Bố tôi vẫn tự hào, chỉ cần nhìn Mẹ vận trang phục khi ra ngoài, có thể hiểu ngày hôm ấy Mẹ tôi sử dụng quỹ thời gian của mình vào việc gì...Khi ấy tôi nghĩ, chắc Bố và Mẹ có một quy ước riêng...sau này mới biết, những khi nhớ Mẹ, Bố thường kể lại: Sự tinh tế và sâu sắc cũng như chu đáo của mẹ đã tạo nên thói quen ấy ở Bố...Và như thế, Hà Nội của riêng tôi là sự dịu dàng, nhẹ nhàng, thanh lịch và tinh tế của người con gái Hà Thành...
Khi tôi lớn lên chút chút, do công việc không có nhiều thời gian để chăm sóc tôi và có lẽ muốn tôi sẽ quen với môi trường có tính cộng đồng cao, mẹ bàn với Bố đưa tôi vào trường Nội trú, ở đó, tôi được học ngôn ngữ khác với tiếng việt, tôi phải làm quen với việc tự chăm sóc và chuẩn bị cũng như giữ gìn những gì là của tôi, tự học, tư lo cho ngày mai và việc ăn ngủ cũng phải đúng giờ nữa...Ở đó là hững cô giáo nghiêm khắc, ít có nụ cười...ở đó là bạn phải hoàn thành công việc mà bạn đã đặt ra...nếu không bạn sẽ tự phủ nhận mình và phải viết phạt...Ở đó, bạn phải nói lên suy nghĩ về những hiểu biết của mình trước khi được giải thích...ngày ấy, ngày mà đưa trẻ ăn và ngủ chưa theo một thời gian nhất định, ngày mà đồng hồ sinh học còn chạy lung tung...vậy mà Mẹ đã đưa tôi vào môi trường như thế...để những đêm nhớ Mẹ, nhớ Bố...khóc rỉ rả như mưa phùn ấy...Ngày ấy tôi nhớ được tất cả số điện thoại của cô dì chú bác cả bên nội và bên ngoại...cũng không hiểu để làm gì cả, nhưng mẹ muốn tôi phải nhớ, và khi nguy hiểm...số điện thoại có thể cứu giúp được là số điện thoại của đồn Công an gần trường tôi học nhất...Tôi đã cố gắng học, cố gắng sống như thế bởi tình yêu dành cho những người mà tôi yêu quý nhất...bởi nỗi nhớ và sự mong được dựa dẫm vào mùi hương từ Mẹ đã theo tôi suốt chiều dài tuổi thơ...và cũng bởi sự hy sinh tình yêu thương, sự gần gũi cho những ngày phía trước của tôi...Bây giờ nghĩ lại, Hà nội với tôi chính là sự quyết đoán của Mẹ- Người con gái Hà Thành.
Và bây giờ, Hà Nội là nơi tôi gặp anh, để rồi yêu thương để rồi hiểu rằng, dù thời gian gần và sống với Hà Nội không nhiều lắm nhưng hình như Hà Nội đã ở trong tôi như máu thịt tự lâu rồi...Dù bây giờ, hiện đại hơn xưa, dù bây giờ cuộc sống của người Hà Thành ồn ào hơn và cũng giản đơn hơn theo xu hướng hội nhập nhưng tôi vẫn giữ được trong lòng một Hà Nội rất riêng và những điều rất riêng ấy ngày càng làm nồng nàn thêm tình yêu mà tôi dành cho Hà Nội- của riêng tôi...
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...