Cõi Tịnh chiều nay mưa cứ rơi Sầu gieo bàng bạc khắp nơi nơi Chập chờn hoa nến - hồn trăn trở Hiu hắt đèn hương , mộng đổi dời... Đâu khách trần ai sầu lận đận Đây hồn lữ thứ ...nhớ chơi vơi Mưa hoài , mưa mãi cho lòng ướt Ai giữa nhân gian lạ mặt người !!...
Lạ mặt người dưng - để lạnh lòng Buồng riêng khuê phụ đã bao đông Hững hờ son phấn – nhòa mi thắm Chễnh mãng hoa dung , nhạt má hồng ! Réo rắt đèn khuya vời bóng ngã Nỉ non nhạn khách dõi thềm không Ngoài kia - tận cuối trời mưa gió Biết có ai nhen đóm lửa hồng !!...
Nhen đóm lửa hồng - đợi bấy sương ! Còn cay mắt đỏ bụi vô thường Người đi viễn phố buồn đôi ngã Kẻ ở cô thôn lạnh mấy đường ? Mưa gió bao mùa , hương chẳng đượm Phong trần mấy nẻo , sắc còn vương Xuân xưa ai tiếc màu thu thắm Đợi mãi ...Đâu ngờ mộng viễn phương!!...
Mộng viễn phương buồn như lá rơi Cành hoa trắng rụng... gió im lời Áo xưa bạc trắng - tuồng dâu bể Tường cũ xanh rêu ,chuyện đổi dời ! Kia khách đa tình - kim cổ lụy ? Nọ trang hồng phấn , đá vàng lơi Mùa sau hoa cũ không thành trái Chờ đợi mà chi ...Để ngậm ngùi !!...
Ngậm ngùi những tiếc chuyện ngày xanh Cúi mặt quay lưng - mộng chẳng thành Đâu biết duyên xưa còn vẹn giữ Nào hay nghiệp cũ vẫn riêng dành Hồn xuôi mấy nẻo - thương rồi giận Bóng ngã đôi đàng , trược lại thanh Cõi Tịnh chiều nay mưa chẳng dứt Thơ buồn lại viết ...Phụ sao đành !!...
Tịnh Vân
Bài Hoạ
ĐÊM TRONG CÕI NHỚ
Đêm khuya buốt lạnh hạt mưa rơi, Vạn nẻo chân về, cũng một nơi! Khoác áo thân gầy mong cản gió, Bơi giòng nước lũ cố theo đời... Dùng tay che nắng nhưng nào dịu! Nhắm mắt tìm vui cũng chẳng vơi! Vũ trụ, không gian như biển cả, Thấy sao nhỏ bé kiếp con người!
Con người ai chẳng lúc mềm lòng? Xuân dứt, Hạ qua, Thu đến Đông… Lệ đó xin đừng hoen mắt biếc, Sầu chi chớ để nhạt môi hồng! Bon chen lặn lội bao lần khổ, Giác ngộ đem về một chữ “không”! Biết vậy, nhưng làm người khó tránh! Lửa tình khao khát vẫn nung hồng!
Nung hồng tim lạnh giữa hơi sương, Tự chủ lung lay, phải lẽ thường? Ai khiến một mình đau một kiếp? Trời xui đôi ngã cách đôi đường? Cố tìm cách lánh nhưng vô hiệu! Đã dặn lòng quên lại vấn vương! Chờ mỏi, trông mòn, nhưng ráng đợi, Tìm đâu cánh nhạn chốn nghìn phương!
Nghìn phương mưa đổ hạt buồn rơi, Gió vẫn im ru chẳng một lời! Lặng lẽ ơ thờ trông mãi nắng, Vô tình hờ hững hận thay đời! Dẫu vui xin nhớ đôi lần tỏ, Hãy nói cho dù một tiếng lơi! Có nỉ non nhưng ai kẻ thấu? Hoàng hôn nắng tắt thấy bùi ngùi…
Bùi ngùi thầm tiếc tuổi xuân xanh, Tình vỡ, mơ tan, mộng chẳng thành. Lời ngỏ năm xưa tim cố giữ, Yêu thương ngày cũ dạ xin dành. Cung đàn nhịp lỡ hồn như luyến, Ý nhạc âm hoài điệu vẫn thanh. Dừng bước nơi đâu tùy số phận, Duyên hờ một kiếp cũng thôi đành!
Quân Tử kiêu kỳ vẫn cứng gân Khen ai khéo vẻ chuyện xa gần Suối khe róc rách từng băng vượt Đồi núi chập chùng cũng vác khuân Cỏ lạ mịn màng buông thể xác Hoa lừng rũ rượi thỏng tay chân Thuyền Quyên yểu điệu ... lòng mơ mộng Thục nữ phô hình dáng tợ tân ...
SL 4/9/13
Bài hoạ
VƯỢT NHỮNG DẶM TRƯỜNG
Đường xa dù mệt vẫn còn gân, Đình bộ giải lao ở lạch gần. Nước chảy trong khe kề miệng há, Đá leo trên dãy dựa mình khuân. Cỏ hoa dẫu rậm ven bờ suối, Dốc núi không làm nhũn gót chân. Chim chóc bên đèo ca ngưỡng mộ, Tuy già chẳng kém lũ trai tân.
Xin thưa quân tử có còn gân? Tranh họa núi đôi đây thật gần Mải miết nhìn hoài không với được Miệt mài, ngắm mãi có bâng khuâng...??? Đồi xuân phơi phới non xanh cỏ Suối hạ trong ngần lội ướt chân Quân tử thòm thèm nhỏ nước dãi Muốn yêu nhưng lực chẳng còn tân...?
Phan Tú Anh
Bài Hoạ
TÂY DU
Đi thỉnh kinh hoài vẫn thấy gân, Hai đồi hoa trước mặt kề gần. Rung đùi, Bát Giái cười môi mỉm, Học phép Tề Thiên giở núi khuân. Cửa cạn yêu tinh nghe hổng cẳng, Khe sâu lang nữ ruỗi dài chân. Cỏ thưa hay rậm đều cào láng, Vũ khí thần sầu quá tối tân.
Bọ Ngựa Đường Lang Phái Thiếu Lâm Cương, nhu, trường, đoản chẳng sai lầm Cúi, xoay, ưỡn, vặn sao linh hoạt Giật, bổ, móc, câu quả thăng trầm Lục Hợp tấn công hình Bát Trửu Thất Tinh phòng thủ ý Tam Cầm Cước xưa Quyền cũ hồn thu thảo Thế lực Mai Hoa sức mạnh ngầm .
SL 13/10/13
Bài hoạ
NGỌA HỔ
Rừng thiêng nước độc, đấy sơn lâm, Ai kẻ hùng anh thật khó lầm. Kệ tiếng ba hoa không đếm xỉa, Mặc đời nể phục vẫn thâm trầm. Xương tan chẳng muốn thành cao cốt, Thân nát không chôn tại thảo cầm. Những tháng năm dài trong thạch động, Giấu răng nanh vuốt, chỉ khôn ngầm.
Dương Hồng Kỳ
CHỢ ĐỜI
Đi lại giang hồ chốn võ lâm, Giết oan không nỡ đến tha lầm! Nhiều khi nộ khí đành quay bước, Có lúc bàng quan phải lặng trầm. Trước mặt bao trùm dây cạm bẫy, Bên tai nức nở tiếng thi cầm. Cần gì câu chấp tùy cơ biến, Tri kỷ đồng thanh cứ hiểu ngầm.
Dương Hồng Kỳ
ĐƯỜNG LANG
Thập phương như tứ hải vi gia, Bộc trực trung ngôn chính khí ca. Dụng võ đơn thân trừ ác tặc, Dương uy song kiếm trấn sơn hà. Lục y quái khách thiên vô kỵ, Lãnh diện anh hùng lệ bất sa. Lý tưởng duy trì tôn nghĩa trượng, Đạo hành hoan hỉ chí thanh hoa.
Dương Hồng Kỳ *Đường lang:con bọ ngựa
ĐƯỜNG LANG II
Võ thí triển mai hoa, Khinh tài mạn thế gia. Huyết tâm tru bạo ngược, Chính khí diệt gian tà. Hiển hách long phi cước, Vinh an phụng vũ ca. Độc hành vô nhật ký, Lưỡng kiếm thủ giang hà.
Bảy bảy còn gân chửa chịu già Đi đường chẳng quản ngại gần xa Thi thơ ngẩu hứng còn hò hát Nhã nhạc cao trào vẫn xướng ca Bạn hữu quây quanh lòng mến thuận Thân nhân xúm xít dạ thương hòa Sinh già bệnh tử luôn tâm niệm Tuổi hạc thăng trầm thoáng chốc qua ...
SL 29/10/13
Bài Hoạ
GÂN MÃI GÂN HOÀI
Tâm còn trẻ mãi trí chưa già, Trời chẳng gần mà đất cũng xa. Ngày vẫn đam mê cùng ý nhạc, Đêm thường cao hứng với câu ca. Hoa tươi đắm đuối khoe màu thắm, Vợ đẹp say sưa cất nhịp hòa. Nhìn thấy đời mình sao đáng sống, Mặc cho năm tháng cứ trôi qua!
Gò cao ngất nghểu cũng trèo qua Chỉ một khe tình lội hổng xa Đến gặp ông trời thì quá tiếc Về nghinh chúa đất chẳng hê ha Chơi vơi trên đỉnh nào quy thuận Chót vót chân mây chả hoản hòa Trận mạc xông pha còn chửa chán Làm sao chịu nhận tuổi mình già ...
SL
Bài Hoạ
BÕ CÔNG
Lồi lõm gồ ghề ráng phải qua, Vì tình chẳng ngại bước gần xa. Lội sình lắm lúc dơ hầy nhỉ? Lọt cống nhiều khi chán quá ha? Đợi mãi rồi quên giờ ước hẹn, Chờ hoài cũng đến phút giao hòa. Như khe nước chảy tuôn ồ ạt, Lai láng yêu đương dẫu tuổi già.
Người ấy chắc gì phải bạn ta? Nào phân tuổi tác, trẻ hay già. Không nề lang bạc sương mưa nắng, Chẳng trọng cao sang gấm lụa là. Mấy thuở hàn huyên câu tấm tắc? Bao phen đối ẩm chén khề khà? Chỉ là một kẻ công tâm xét, Trông rộng nhìn sâu với hiểu xa.
Mơ én tung bay lượn khắp trời, Tiếng ca nhộn nhịp vọng nơi nơi… Niềm đau chìm lắng như bừng dậy, Nỗi nhớ dâng tràn thật khó vơi! Biển sóng trùng dương trong gió cuộn, Đường mòn cố quận tít mù khơi! Thôi buồn chi nữa, say thơ rượu, Còn tuổi, còn xuân, hãy cứ chơi!
Cảm khái nhìn bên nấm đất không, Thở dài, tâm sự với hư không. Bao năm tận lực nghe rời rã, Một phút hoàn hồn thấy rỗng không. Lội nước sông mê nào được mấy? Dạo bờ bến dục cũng về không. Trăm năm nghìn nỗi đầy tham vọng, Tài sản còn chăng có chữ “không”.
Bão phủ mây giăng khắp đất trời, Trò hề tái diễn biết bao nơi! Nhịn ôm phiền mãi nhưng đành nhịn, Chơi biết thua không cứ phải chơi! Nước mắt bao phen lau vẫn chảy, Máu đào từng giọt đổ còn rơi. Nát Bàn địa ngục chưa qua lại, Nhìn cảnh nhân gian đủ chán đời!