Thật là như thế.
Có một cô gái con nhà khá giả ở một thôn trang nọ, cô đẹp, có rất nhiều người đến mai mối, nhưng chưa có đám nào thành công. Năm đó cô chỉ cỡ chừng muời lăm, mười sáu, vào một buổi tối mùa xuân, cô đứng trước cổng sau nhà, tay vịn cành hoa đào. Cô nhớ chiếc áo cô mặc là một chiếc áo màu ánh trăng. Chàng thanh niên sống ở ngôi nhà đối diện và cô đã gặp nhau vài lần, nhưng chưa từng chào hỏi nhau. Chàng trai đi về phía cô, cách không xa mấy thì đứng lại, khẽ khàng hỏi một câu: “Ồ, bạn cũng ở đây à?”. Cô không nói gì, chàng trai cũng không nói thêm gì nữa, đứng thêm một lúc, rồi ai đi đường nấy.
Chỉ có thế thôi.
Sau đó cô gái ấy bị một người họ hàng lừa đi, đem bán ở một huyện xa làm thiếp, rồi lại bị mua đi bán lại vài lần, trải qua vô số thăng trầm, khi già rồi vẫn nhớ câu chuyện ngày xưa ấy, thường hay nhắc lại, trong buổi tối mùa xuân ấy, dưới cây hoa đào trước cổng sau nhà, chàng thanh niên ấy.
Gặp người mà bạn đã gặp trong ngàn vạn người xa lạ, trong ngàn vạn năm, trong vô biên và hoang lạnh thời gian, không sớm một bước, cũng không muộn một bước, mà vừa kịp lúc, rồi cũng chẳng có lời nào khác để nói, chỉ khẽ khàng hỏi một câu: “Ồ, bạn cũng ở đây à?”.
Lúc bé, tưởng khóc là buồn; bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn.
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook