Đăng bởi Vanachi vào 09/07/2007 11:22
CÙNG như mọi sáng trong tuần
Hôm nay giữa lớp học mùa xuân
Ở ngoại ô thành phố
-Hi-rô-si-ma
anh đào đang nở
Có em học sinh
thầy giáo lại gọi tên
Nhiều lần
không thấy đứng lên
Lớp học bỗng nhiên nghẹn ngào nức nở
Dăm mái đầu quay dần ra cửa
Phút lặng yên
lạnh suốt những làn da
Trong mỗi tấm lòng
một đám ma qua
Em bé mười lăm tuần nay vắng mặt
Đang quằn quại như ngọn đèn sắp tắt
Thịt sùi lên đường bong bóng cơn mưa,
Mảng tóc cuối cùng rụng xuống hố ung thư
Nước mắt bên giương nhỏ quanh tiếng mớ
Những ký ức
đầy lửa bom nguyên tử
Kẻng đổi giờ như giọt nước lạnh tanh
Đôi ngấn rùng mình trên mặt tường xanh
Thầy giáo lặng nhìn những vành môi thắm
Tưởng thấy cả bước đi chầm chậm
Của làn phóng xạ
năm xưa
Những bước ngầm đi
chưa dừng lại một giờ
Trên các ngách đường mười năm tàn khốc
Bài vở làm xong
có em ngồi khóc
Khi tình cờ thấy rụng chiếc lông mi
Hay có đường gân vừa dụt trong tay
Chết thảm hại
và sống trong mộng dữ
Tôi hỏi:
Đây có phải là mục đích của những phát minh nguyên tử ?