Đăng bởi tôn tiền tử vào 02/03/2024 09:37
Tôi muốn đi thăm mỗi làng mỗi nhà
Mỗi hàng rào bông bụt của miền Nam ta
Tôi muốn đến nghiêng đầu chào thương mỗi má
Thăm mỗi sợi tóc sương trên trán mỗi mẹ già.
Hai tháng rưỡi về thăm
Thấm vào đâu với ba mươi năm cách trở!
Chưa ôm hết tay thương, chưa chứa đầy mắt nhớ
Lòng tôi còn nguyên nợ với miền Nam
Tôi đã thăm những làng xóm nhớ thương
Vàng mái rạ, cả cọng rơm cũng nở
Những thành phố khổ đau và rạng rỡ
Gạt bóng còn dang dở - mở bình mình!
Tôi còn muốn thăm cho khắp hết bãi vắng rừng xa
Những xóm dăm nhà bà con chài lưới
Cá phơi khảm bạc trên vàng cát mới;
- Cát nơi đây đợi thêm đấu chân người
Hoặc đến bến sông có bóng thầu đâu
Qua cái con đò cùng với đôi cô gánh vải;
Hoặc mấy nhà sàn trên buôn bên suối,
Tiếng nai còn dắng dỏi cuối rừng xa...
Hoặc giữa xứ vườn biếc rợp bao la
Đến nỗi cũng không biết trưa hay là buổi sáng
Tôi ở giữa trâm bầu, đi trong bóng nhãn,
Hương cau hương mận cứ quẩn ngang đầu...
Và cuối vườn có một túp nhà con
Cái nhà hiền như nấm rơm, cái nhà thơm như quả chuối
Mái nhà thấp, tôi bước vào phải củi
- Và má muôn đời Nam Bộ vẫn chờ tôi
Má ngước đầu lên má biểu: “- Thằng Hai!
Gặp bữa, con ngồi xuống đây ăn cơm với má”
Tôi đột ngột chỉ biết ngồi rồi khẽ: “Dạ”!
Trong tay tôi cơm nắm đã bao giờ...
Má ơi, con yêu cái mùi bồ hóng ở nhà ta...
Ba mất đã lâu rồi, hai em con hy sinh tất cả...
Nhưng thằng út vẫn còn bên gối má -
Con ăn bát cơm này, thì nghĩa trả biết bao lâu...
Miền Nam! Miền Nam! Tôi đã thăm đâu!
Chỉ mới gọi là đi qua đỡ nhớ
Tôi muốn tặng được chút gì cho những mạ tôi chôn nớ
Một bài ca dao chăng, một miếng trầu chăng...
Trái tim tôi: một cái túi tràn trề
Hột lúa, hột mè, hột bông, hột cải.
Lòng tôi chứa, mà hồn tôi thì vãi
Gió bay hột cải rơi lại trong vườn...
Sang xuân hoa cải ở lại vàng tươi
Gió thổi chập chờn, bướm mơn không khí...
Ôi cái đất miền Nam, đất mềm, đất nhuỵ
Tôi thích làm cây cải bên sông Ba
Ở! Trên đôi cánh huy hoàng của con chim phượng hoàng Chiến thắng
Phải chi tôi bắt chước được Khuất Nguyên cưỡi phượng qua đèo
Dắt cầu vồng móng cụt cũng hay theo
Dặng nói nỗi hân hoan ngang tầm đất nước
Tôi muốn đi thăm mỗi làng, mỗi nhà
Mỗi hàng rào bông bụt của miền Nam ta,
Tôi muốn đến nghiêng đầu chào thương mỗi má
Cất tiếng đáp “muôn năm” mỗi tiếng gọi của sơn hà.