Yêu thương mà chẳng nói năng,
Nhớ nhung mà chẳng than rằng nhớ nhung.
Giữa đêm, lòng lạnh vô cùng,
Mơ màng trên gối hoa dung gần gần.
Ngọc ngà tay chẳng giao thân;
Chuốt trau dáng điệu, muôn phần ước mơ.
Sương bay... trời đục, cây mờ;
Tình riêng lẩn khuất như bờ vi lau.
“Ngó em không dám ngó lâu,
Ngó qua một chút đỡ sầu mà thôi.
Lòng ta thương bạn không nguôi,
Nước sao như nước chảy xuôi một bề”.
Cành thương chim nhớ bay về,
Tiếng kêu than thở, buồn nghe não sầu.
Lặng im của bóng đêm sâu;
Lặng im vĩnh viễn của mầu thời gian;
Ba canh sao lặng lẽ tàn;
Hang rừng lặng lẽ bông lan rụng mình.
Lạnh lùng trong khoảng vô minh,
Lòng ta muôn kiếp ôm tình, lặng im.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]