Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Xuân Diệu » Sáng (1954)
Đăng bởi Vanachi vào 11/08/2008 07:20
Bạn gốc gác nông dân,
Tôi ở nhiều thành thị,
Xã hội cũ chia phân
Thành hai người vị kỷ.
Những hôm đầu vào nhóm,
Ta vẫn chẳng gần nhau.
Bạn xem tôi "trí thức",
Tôi nghĩ bạn "cường hào".
Một hai tuần lễ qua,
Như đôi tri kỷ gượng,
Thấy nhau chẳng mặn mà,
Gặp nhau là lướng vướng.
Nhưng hai bên cố gắng,
Bước đầu bạn đến với tôi
Bắc nhịp cầu tâm tưởng,
Kể chuyện rồi khoác vai.
Thân mật đến dần dần,
Thấy nhau không lạ nữa,
Hai tháng, mối tình thân
Xây từng ngày, từng bữa.
Từ hai người xa lạ,
Biết hay không chẳng cần,
Đảng cho ta được gần,
Gọi nhau là đồng chí.
Tôi nhìn trên mặt bạn,
Thấy những nét hồn nhiên;
Tôi thấy nụ cười hiền,
Thấy bạn là người tốt.
Nghĩ những ngày bạn ở trong bộ đội,
Ốm đau trên rừng núi Hoà Bình,
Những ngày trong địch hậu,
Bạn nằm hầm nghe tiếng giày đinh.
Kỳ kiểm thảo tham ô,
Hai đứa cùng đau xót,
Thấy xã hội cũ bùn nhơ
Đã dạy chúng mình ăn cắp.
Càng đấu tranh thảo luận
Tình thân mến càng sâu.
Không hiểu sao lúc trước
Chúng mình thành kiến nhau.
Ấy vì tư tưởng cũ
Đem hồn ta trát bùn.
Chui mình trong vỏ cứng,
Ta tự phụ rằng khôn.
Nay muốn thấy lòng người,
Phải đập tan cái vỏ!
Khơi trong, gạn đục rồi,
Lòng ta đều thắm đỏ!
Yêu bạn, tôi yêu tất cả Trường.
Đảng đưa tình lạ hoá tình thương
Rộng trên bốn biển, tình vô sản
Giải phóng lòng ta khỏi xích xiềng.