Ngày thuở ấy, lâu rồi tôi đã chết,
Tháng năm qua chôn lấp mộ hoang tàn,
Hoà với đất, mình tôi thôi đã hết,
- Nhưng hương hồn còn luyến ở không gian...
Đi sao được khi mặt trời vẫn nở
Bỏ sao đang những mái ngói yên buồn;
Đường rất lặng, với hàng cây hay nhớ,
Xa sao đành mắt đẹp của hoàng hôn!
Tay ân ái như những làn thân thể
Đã ôm đời vào ngực để mơn ru...
Thu biếc tỏ, hè nâu thơm vị quế,
Xuân như đàn, đông cũng quyện đường tơ.
Khi còn sống tôi vẫn hằng tan nát
Mỗi phen đau, lòng vỡ lại tràn rơi;
Tình rải khắp. Huống là khi đã thác.
Sao không tan lưu chuyển giữa vòng đời?
Tôi vẫn có hồn tôi trong gió ấy,
Vì xưa kia ngồi nghỉ dưới trăng sao,
Từng mảnh biếc hồn tôi trăng đã lấy,
Gió đem luôn đi tận tháng năm nào.
Lòng tôi đã thẩn thơ cùng bãi vắng,
Thì muôn sau bãi vắng nhắc lòng tôi.
Từ thế kỉ mờ chân trên cát trắng,
Như sóng lên còn gợi ngực bồi hồi.
Cổ tôi đó lúc chim ngàn vọng hát;
Mộng tôi còn khi trời biếc lên sao,
Suối thương nhớ thầm qua trong bóng mát,
Trái tim chiều than thở giữa lau cao.
Người thi sĩ đã vào làng mây khói,
Không ở đâu và ở khắp mọi nơi.
Như tiếng vọng trong sương xa dắng dỏi,
Máu vu vơ thơ giữa trái tim đời.
*
Chiều mai mốt trong tương lai thân mến,
Một nàng tơ dạo bước dưới hàng cây.
Hơi gió thở như ngực người yêu đến,
Bướm đâu bay xinh cả buổi chiều này...
Gió rên rỉ như lời ai thuở trước;
Trời nhung mơn như lòng ấy xưa yêu;
Không khí thì êm - đêm sương khẽ bước,
Xưa tìm ai mơn trớn cũng như chiều...
Tình tự quá, thiêng liêng êm ái quá...
Thơ ở đâu thong thả xuống đường mưa...
Những hoa quí toả hương vương giả...
Mây đa tình như thi sĩ đời xưa...
Môi hé nở, nàng tơ tay vịn lá,
Bước xinh xinh đứng lại; mắt dâng đầy...
Vòng sẽ khép, chiều ôm thân óng ả.
Gió qua người, làm động má thơ ngây...
Rằng: “Tiếng ai? - Người-thơ ở đâu đây?...”