Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Xuân Diệu » Thơ thơ (1938)
Tặng Nguyễn Xuân Khoát
Chúng tôi ngồi, vây phủ bởi trăng thâu,
Sương bám hồn, gió cắn mặt buồn rầu.
Giờ biệt ly cứ đến gần từng phút.
Chúng tôi thấy đã xa nhau một chút...
Người lặng im, và tôi nói bâng quơ,
Chúng tôi ngồi ở giữa một bài thơ.
Một bài thơ mênh mông như vũ trụ,
Đầy khói hương xưa, tràn ân ái cũ.
Chúng tôi ngồi, vây phủ bởi trăng thâu,
Tay trong tay, đầu tựa sát bên đầu.
Tình Yêu bảo: “thôi các ngươi đừng khóc,
Các ngươi sẽ đoàn viên trong mộng ngọc”.
Cứ nhìn nhau rồi lại vẫn nhìn nhau,
Hạnh phúc ngừng giữa đôi trái tim đau.