Thơ » Ba Lan » Wisława Szymborska » Những câu hỏi cho mình (1954)
Co jest treścią uśmiechu
i podania ręki?
Czy nigdy w powitaniach
nie jesteś daleka,
tak jak bywa daleki
człowiek od człowieka,
gdy wyda sąd niechętny
pierwszego wejrzenia?
Czy każdą dolę ludzką
otwierasz jak książkę,
nie w czcionce,
nie w jej kroju
szukając wzruszenia?
Czy na pewno, czy wszytko
odczytujesz z ludzi?
Wymijające słowo
dałaś w odpowiedzi,
pstry żart w miejsce szczerości-
jak obliczysz straty?
Nieziszczone przyjaźnie,
lodowate światy.
Czy wiesz,że przyjaźń trzeba
współtworzyć jak miłość?
Ktoś w tym surowym trudzie
nie dotrzymał kroku.
A czy w błędach przyjaciół
twej winy nie było?
Ktoś żalił się i radził.
Ile łez obeschło,
zanim przyszłaś na pomoc?
Współodpowiedzialna
za szczęście tysiącleci-
czy nie lekceważysz
pojedynczej minuty
łzy i skurczu twarzy?
Czy nigdy nie wymijasz
cudzego wysiłku?
Stała szklanka na stole
i nikt jej nie spostrzegł,
aż dopiero gdy spadła
nieuważnym potrącona ruchem.
Czy w ludziach wobec ludzi
wszystko jest najprostsze?
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 14/06/2012 07:15
Gì là nội dung của nụ cười
và một cái bắt tay?
Liệu có bao lần bạn đã đứng xa
trong những lần chào đón
giống như thường xảy ra
người với người có sự cách xa
khi có gì miễn cưỡng người ta
từ cái nhìn bất chợt
Có phải với mỗi thân phận con người
bạn cũng muốn mở ra
như mở từng cuốn sách
tìm sự cảm rung
không phải trong mẫu hình
không trong khuôn đúc chữ?
Có phải bạn đọc được ở con người
tất cả và chắc chắn?
Bạn trả lời không qua ngôn từ
một sự đùa cợt màu mè thay vì chân thật
như bạn ngồi tính những thiệt thua?
Những tình bạn không tưởng
những thế giới giá băng
Bạn có biết rằng
cũng như tình yêu
tình bạn phải cùng nhau vun đắp?
Có ai đó trong sự nhọc nhằn khắc nghiệt
đã không còn theo kịp
Có phải trong lầm lỗi của bạn bè
bạn không hề có lỗi?
Có ai đó xót xa, có người khuyên nhủ
bao nhiêu nước mắt đã từng cạn khô
trước khi bạn từng đưa tay giúp đỡ?
Bạn cùng chịu trách nhiệm
về hạnh phúc, tình thương
có phải bạn coi thường
một phút đơn côi
giọt nước mắt và cơn đau méo mặt?
Có phải bạn đã chẳng từng bỏ qua
bao cố gắng của những người xa lạ?
Một chiếc cốc đặt trên bàn
không ai thấy cả
cho tới khi một động tác vô tình
gạt cho cốc rơi
Có phải con người với con người
Tất cả đều vô cùng đơn giản?