Thơ » Ba Lan » Wisława Szymborska » Lời kêu gọi đối với người tuyết (1957)
Oto my, nadzy kochankowie,
piękni dla siebie – a to dosyć –
odziani tylko w listki powiek
leżymy wśród głębokiej nocy.
Ale już wiedzą o nas, wiedzą
te cztery kąty, ten piec piąty,
domyślne cienie w krzesłach siedzą
i stół w milczeniu trwa znaczącym.
I wiedzą szklanki, czemu na dnie
herbata stygnie nie dopita.
Swift już nadziei nie ma żadnej,
nikt go tej nocy nie przeczyta.
A ptaki? Złudzeń nie miej wcale:
wczoraj widziałam, jak na niebie
pisały jawnie i zuchwale
to imię, którym wołam ciebie.
A drzewa? Powiedz mi, co znaczy
ich szeptanina niestrudzona?
Mówisz: Wiatr chyba wiedzieć raczy.
A skąd się wiatr dowiedział o nas?
Wleciał przez okno nocny motyl
i kosmatymi skrzydełkami
toczy przyloty i odloty,
szumi uparcie ponad nami.
Może on widzi więcej od nas
bystrością owadziego wzroku?
Ja nie przeczuwałam, tyś nie odgadł,
że nasze serca świecą w mroku.
Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi estrange ngày 14/08/2008 17:11
Chúng ta ở đây, đôi tình nhân trần truồng,
Đẹp trong mắt nhau- và thế là đủ-
Những chiếc lá trên mi mắt
Là tất cả những gì che đậy
Chúng ta nằm, giữa đêm thăm thẳm.
Nhưng chúng biết về hai ta, chúng biết,
Bốn góc tường, và lò sưởi kế bên
Bóng tối biết, chiếc bàn cũng biết
Cho dù chúng giữ lại lặng yên.
Những chiếc tách đều hiểu
Tại sao trà lại lạnh
Và ông già Swift biết
Sách ông đang để lật.
Ngay cả những con chim cũng biết:
Em thấy chúng viết trên bầu trời
Rõ ràng và lảnh lót
Cái tên em vẫn gọi anh.
Còn những cái cây? Anh hãy kể em nghe
Những lời chúng thì thào bất tận?
Ngọn gió cũng có thể biết
Nhưng vì sao gió biết vẫn là điều bí mật
Con bướm đêm ngoài rèm khiến chúng ta ngạc nhiên
Đôi cánh nó vẫy nhẹ. Anh hãy nhìn
Chặng đường bay lặng lẽ của nó
Uốn thành những đường viền bướng bỉnh
Có thể nó thấy những gì mắt chúng ta không thể nhìn
Bằng giác quan bẩm sinh loài côn trùng
Em không cảm thấy, anh cũng không thể biết
Liệu trái tim chúng mình có tỏa sáng trong đêm?
Ngôn ngữ: Tiếng Anh
Gửi bởi estrange ngày 14/08/2008 17:11
Here we are, naked lovers,
beautiful to each other—and that’s enough.
The leaves of our eyelids our only covers,
we’re lying amidst deep night.
But they know about us, they know,
the four corners, and the chairs nearby us.
Discerning shadows also know,
and even the table keeps quiet.
Our teacups know full well
why the tea is getting cold.
And old Swift can surely tell
that his book’s been put on hold.
Even the birds are in the know:
I saw them writing in the sky
brazenly and openly
the very name I call you by.
The trees? Could you explain to me
their unrelenting whispering?
The wind may know, you say to me,
but how is just a mystery.
A moth surprised us through the blinds,
its wings in fuzzy flutter.
Its silent path—see how it winds
in a stubborn holding pattern.
Maybe it sees where our eyes fail
with an insect’s inborn sharpness.
I never sensed, nor could you tell
that our hearts were aglow in the darkness.
Gửi bởi summoner131 ngày 20/10/2009 16:19
Chúng ta nằm đây, cặp tình nhân trần truồng
Đẹp riêng cho nhau - thế là quá đủ
Những chiếc lá trên mi, là áo quần duy nhất
Chúng ta nằm giữa đêm thật sâu
Nhưng chúng biết về hai ta, chúng biết
Bốn góc phòng và những chiếc ghế cạnh đây
Những mảng bóng đen sáng suốt kia cũng biết
Kể cả chiếc bàn dù vẫn giữ lặng yên
Những tách trà của chúng ta là rõ nhất
Vì sao trà đang nguội đi dần
Và ông già Swift hiển nhiên thấu hiểu
Sách của ông còn đang giữ ở giữa chừng
Thậm chí cả lũ chim cũng biết
Em thấy chúng dám viết cả lên trời
Thật là táo tợn và thật là trâng tráo
Cái tên em dành chỉ để gọi một người
Còn cây cối? Hãy nói em nghe
Chúng đang thì thào điều gì không ngừng nghỉ?
Chắc là gió biết, anh bảo thế
Nhưng biết thế nào thì vẫn bí ẩn vậy thôi
Một con bướm làm chúng ta kinh ngạc
Đôi cánh chấp chới đập sau bức rèm
Một hành trình im lặng - hãy xem chúng vỗ
Bướng bỉnh làm sao cho một đường bay chờ (*)
Có lẽ nó thấy cả điều ta không thể thấy
Bằng sự nhạy bén côn trùng bẩm sinh
Em chẳng bao giờ biết, anh cũng vậy
Rằng tim hai ta đang rực sáng trong đêm.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi elviscahn ngày 08/08/2010 05:23
Ư chúng mình đây, một đôi tình nhân, hai tấm thân trần
Ta đẹp cho nhau - thế thôi, và cũng đủ
Ta che cho nhau bằng những hàng mi nhỏ
Ta nằm bên nhau, yên lặng giữa đêm thâu.
Biết về em và anh - mà hình như biết từ lâu
có bốn cái chân giường với lò sưởi là năm đấy
Những cái bóng nấp trong kia ai chẳng thấy
còn cái bàn thì đứng đó lặng im.
Biết chúng mình ở đây là hai cốc thuỷ tinh
nước chè lạnh tanh chẳng ai muốn uống
Bình minh buồn, bởi không còn hy vọng
rằng sáng mai rạng ngời ai đó dậy ngắm xem.
Đừng nghĩ ngợi chi em về những chú chim
ngày hôm qua giữa bầu trời anh thấy
chúng lượn bay, chúng vẽ vòng trên ấy
Vẽ tên em, anh gọi mãi không thôi.
Còn những ngọn cây? Em hãy nói em ơi
vì sao chúng cứ rì rầm không ngớt thế
Em bảo: Có lẽ chỉ gió là biết rõ
nhưng làm sao gió lại biết chúng mình?
Rồi một con bướm đêm bay vào bất thình lình
đôi cánh nhỏ lông măng vẫy vẫy
Nó cố bay đến đây rồi lại bay đi đấy
đôi cánh cứ chập chờn tiếng vọng mãi không thôi.
Chú ta nhìn rõ chăng - mắt bướm tinh hơn mắt người?
Biệt tài của đôi mắt côn trùng em nhỉ?
Anh không thấy và chắc em chẳng nghĩ
rằng trái tim chúng mình bốc lửa giữa đêm thâu