Thơ » Ba Lan » Wisława Szymborska » Những người trên cầu (1985)
Đăng bởi hongha83 vào 31/07/2014 21:57
Miał być lepszy od zeszłych nasz XX wiek,
Już tego dowieść nie zdąży,
lata ma policzone,
krok chwiejny,
oddech krótki.
Już zbyt wiele się stało,
co się stać nie miało,
a to, co miało nadejść,
nie nadeszło.
Miało się mieć ku wiośnie
i szczęściu między nami.
Strach miał opuścić góry i doliny.
Prawda szybciej od kłamstwa
miała dobiegać do celu.
Miało się kilka nieszczęść
nie przydażać już,
na przykład wojna
i głód, i tak dalej.
W poważaniu być miała
bezbronność bezbronnych,
ufność i tym podobne.
Kto chciał cieszyć się światem,
ten staje przed zadaniem
nie do wykonania.
Głupota nie jest śmieszna.
Mądrość nie jest wesoła.
Nadzieja
to już nie jest ta młoda dziewczyna
et caetera, niestety.
Bóg miał nareszcie uwierzyć w człowieka
dobrego i silnego,
ale dobry i silny
to ciągle jeszcze dwóch ludzi.
Jak żyć-spytał mnie w liście ktoś,
kogo ja zamierzałam spytać
o to samo.
Znowu i tak jak zawsze,
co widać powyżej,
nie ma pytań pilniejszych
od pytań naiwnyc
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 31/07/2014 21:57
Thế kỷ hai mươi của chúng ta
lẽ ra phải tốt hơn rất nhiều thế kỷ
nhưng đã không kịp để chứng minh điều đó
năm tháng sắp hết rồi
bước đi chuệnh choạng
nhịp thở như người hụt hơi
Đã quá nhiều điều xảy ra
lẽ ra không cần phải có
những gì lẽ ra phải đến
thì lại chẳng hề thấy đâu
Lẽ ra phải hướng về mùa xuân
hướng về con người, hạnh phúc
Lẽ ra phải giã từ thung, núi
Trong cuộc chạy đua
sự thật phải về đích nhanh hơn lừa dối
Lẽ ra một vài bất hạnh
đã không thể xảy ra
ví như chiến tranh, nạn đói
Lẽ ra niềm tin
sự yếu đuối của những người yếu đuối
cùng bao điều tương tự
phải được con người nâng niu
Nếu ai đó muốn cùng thế giới chia vui
sẽ chẳng bao giờ làm nổi
Sự ngu dốt chẳng nực cười
Thông minh chẳng hề vui nhộn
Niềm hi vọng
đáng tiếc không còn là một cô gái trẻ
vân vân và vân vân
Thượng đế cuối cùng lẽ ra phải tin
vào con người tốt lành, mạnh mẽ
nhưng tốt lành, mạnh mẽ
tiếc thay vẫn chỉ có hai người
Sống thế nào đây? trong một lá thư ai đó đã hỏi tôi
tôi cũng đã định hỏi một ai về điều tương tự
Lại giống như muôn thuở
những gì ta thấy ở trên
Chẳng có câu hỏi nào bức bách
bằng những câu dại khờ