Thơ » Anh » William Shakespeare » Sonnet
Đăng bởi Vanachi vào 20/03/2007 13:12
Lord of my love, to whom in vassalage
Thy merit hath my duty strongly knit,
To thee I send this written embassage,
To witness duty, not to show my wit:
Duty so great, which wit so poor as mine
May make seem bare, in wanting words to show it,
But that I hope some good conceit of thine
In thy soul's thought, all naked, will bestow it;
Till whatsoever star that guides my moving
Points on me graciously with fair aspect
And puts apparel on my tatter'd loving,
To show me worthy of thy sweet respect:
Then may I dare to boast how I do love thee;
Till then not show my head where thou mayst prove me.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 21/03/2007 13:12
Có 1 người thích
Anh gửi em bài thơ này mộc mạc,
Như tôi gửi cho vua cả tấm lòng thành,
Không phải để khoe thơ như người khác,
Mà phần nào nói hộ mối tình anh.
Thơ anh viết đang trần truồng, nhợt nhạt,
Chưa đủ khen, nhưng anh nghĩ bây giờ
Nếu em biết quí những gì chân chất,
Em hiểu dần, và mặc áo cho thơ.
Và ai biết, một ngôi sao nào đó
Một ngày kia rất có thể vô tình
Bỗng chiếu xuống cuộc đời anh đau khổ,
Cho nếm mùi sung sướng lẫn quang vinh.
Chỉ lúc ấy, em yêu, anh dám nói
Rằng từ lâu anh yêu mòn mỏi.
Gửi tới Nữ Hoàng lòng anh
Người đánh giá sự trung thành, công lao
Vần thơ gỗ mộc chưa bào
Không khoe tài cán, cốt sao tỏ lòng.
Việc nặng tài hèn, chỉ mong
không bị dè bỉu những dòng vụng, thô
Mong manh hi vong bất ngờ
Nàng ban áo đẹp cho thơ trụi trần
Biết đâu có ngôi sao thần
Ngày nào đó bỗng xoay vần hướng đi
Rọi vào vẻ ngoài man di
Làm anh xứng với tình si ngọt ngào
Khiến anh dám cất giọng cao
Khoe tình anh được nhận trao cùng nàng.