Đăng bởi hongha83 vào 21/08/2015 14:05
Bài thơ được viết bằng tiếng nước ngoài nhưng chưa có nguyên tác, xin mời xem bản dịch.
Nếu bạn có thông tin về nguyên tác của bài thơ, xin mời gửi vào bình luận ở dưới.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 21/08/2015 14:05
Monet ra khỏi nhà và đi vẽ
"Một niềm vui cũng là một đau khổ lớn lao"
Monet muốn vẽ những gì ông nhìn thấy
Có thể là nhìn thấy sông Sein
Nhưng tất cả những gì cái nhìn thấy đã là quá khứ rồi
Không ai có thể tắm hai lần trong cùng một dòng ánh sáng
Monet tấn công nét lấp lánh, vẻ mịt mù
cổ họng của bồ câu, sự phù du của cái đẹp
Ông không thể vẽ một con dao sắc
một đường nâu, một chân trời gang xỉn màu
Những vết tuyết khiến ông vui thích
Tan theo ánh mắt nhìn
Lũ bò khoang đen trắng trên đồng được quan sát chi li:
Đây là những cầu vồng trên bãi chăn thả
Phong cảnh không ngừng thay đổi
"Mình đã dùng và lãng phí quá nhiều sơn"
Một cánh đồng lúa mì có thể màu xanh
Nuôi trồng ánh sáng bao giờ cũng vì mùa thu hoạch
Rặng mỹ nhân. Monet nhờ lũ trẻ mang đến vài khung vải mới
Như các chiến binh chữa cháy chúng chạy đến ào ào
Ngày Quốc khánh, nhìn từ ban công
Một dòng thác cờ, những đám người tản mát
Ở Le Havre mặt trời vụt đỏ
Monet vẽ ba chiếc tàu không thể thoáng qua hơn
Quanh đảo Belle-lle sóng vỗ bờ tung toé
Monet dựa vào sườn núi, dùng đá để chèn chân giá vẽ
Ông đã rất gần, nhưng vẫn ở bên ngoài
Giấc mơ, gần hơn. Liệm trong chiếc phao chuông
Không có Chúa Trời vĩnh cửu. Bàn thờ tối tăm
Sóng ánh sáng vỗ nóc Đại giáo đường
Sự thật lấp ló. Gạch tích tắc tựa đồng hồ
"Một sự tra tấn bất tận, không phải là gì khác"
Buổi tối điểm hoa râm. Giáo đường co mình như con ốc
Monet nằm không ngủ. Đâu là mặt trời đêm?
Suốt đời theo đuổi những thứ không thể nào nắm bắt!
Trong những cây dương, những chiếc thuyền đánh cá
Kênh Venezia. Cối xay gió Hà Lan
Ở Luân Đôn trong toà nhà quốc hội
Ở Pa-ri quán cà phê tiêu hoá những lý thuyết thời thượng
trên cơ thể khúc xạ, những bộ mặt muôn hình
Người ta bắt đầu nói rằng tranh Monet thật là hoàn hảo
Còn Monet biết rằng ông đã lãng phí đời mình
Không thể vẽ những gì bạn thấy
viết những gì bạn cảm, ăn những gì bạn thèm
Bạn bè phiêu bạt. Người vợ thứ hai mất rồi
"Tôi tôn cao bức tường xung quanh tài sản của tôi"
Ánh sáng thế gian lưu lại trong chiếc ao hoa súng
Khi mắt không chịu nhìn. Khi bàn tay run rẩy
Hoạ sĩ Claude Monet chẳng bao lâu nữa sẽ mắc bệnh mù
ông đốt những hình ảnh cuối cùng của nước
Nước bốc cháy. Bất chấp những quy luật thiên nhiên
như là dấu hiệu của sự kính trọng
Gửi bởi hongha83 ngày 21/08/2015 14:10
De ooggetuige
Monet gaat uit schilderen.
‘Het is een grote vreugde en een groot verdriet.’
Monet wil schilderen wat hij ziet.
Het moet mogelijk zijn de Seine te zien.
Alles wat we fixeren is toch al voorbij.
Niemand kan twee keer in dezelfde lichtstroom stappen.
Monet zoekt ruzie met het glinsterende, stromende,
het vergankelijk zachte, de duivennek.
Een scherp mes kan hij niet schilderen,
een bruine liniaal, een zwarte gietijzeren horizon.
Hij is gek op sneeuwvlekken.
Ze smelten al wanneer je ernaar kijkt.
Het zwartwitte vee in het weiland, strikt genomen:
grazende regenbogen.
Het landschap wisselt voortdurend.
‘Ik verbruik en verpruts veel verf’
Een korenveld kan blauw zijn.
Het is altijd oogsttijd voor wie licht verbouwt.
Papavers. Monet vraagt de kinderen nieuwe doeken te halen.
Als pompiers komen ze aangesneld.
Nationale feestdag, vanaf het balkon:
een geweldige waterval van vaandels, mensenspatten.
In Le Havre is de zon toevallig rood.
Monet snelt drie zeer vluchtige boten ter hulp.
Rond Belle-Ile slaan de brandingsgolven hoog op.
Monet bindt zich vast aan de klip, stut de ezel met stenen.
‘Hij bevindt zich nu dichtbij, tegelijk erbuiten.’
De droom: dichterbij. Begraven worden in een belboei.
Er bestaat geen bestendige God. Het altaar donker.
Lichtgolven overspoelen de kathedraal.
De waarheid trilt. Bakstenen tikken als klokken.
‘Een eeuwige marteling, niets anders.’
De avond wordt grijs. De kathedraal krimpt als een slak.
Monet ligt wakker. Waar is de zon ’s nachts?
Dit is een leven lang een bijenzwerm najagen!
In populieren. In vissersboten. In hooimijten. In parasollen.
In de kanalen van Venetië. In Hollandse molens.
In het Londense Parlementsgebouw.
In Parijse cafés worden de nieuwe theorieën geconsumeerd
door prismatische lichamen, kleurenspelende gezichten.
Men gaat beweren dat Monets doeken volmaakt zijn.
Monet weet zijn leven mislukt.
Het is niet mogelijk te schilderen wat je ziet,
te schrijven wat je voelt, te eten waar je naar hongert.
De vrienden verspreiden zich. Monets tweede vrouw sterft.
‘Ik trek de muren hoger op rond mijn bezittingen.’
Rest al het licht van de wereld in de waterlelievijver.
Dan weigert het oog te zien. Handen worden onhandig.
De schilder Claude Monet zal gauw blind zijn.
Hij verbrandt zijn laatste waterbeelden.
En het water brandt. Tegen de wetten van de natuur,
als een teken van eerbied.