Tôi tự hỏi vậy đâu là hạnh phúc?
Tội nghiệp thay kẻ bất hạnh! Chính Người
Ôi Thượng đế, đã ban con hạnh phúc

Chào đời và không biết rằng tuổi thơ
Mong manh, dòng suối ngọt biền biệt trôi
Là thời hạnh phúc khoảnh khắc tuyệt vời
Mà kiếp phù sinh hưởng dưới bầu trời

Rồi yêu và ôm ấp ở trong tim
Một cái tên huyền bí trong lặng im
Lén gửi tình vào bàn tay mềm mại
Hướng tới mộng duyên lành khao khát mãi
Những thầm ghen nước cuốn với mây bay
Một tiếng vàng tan lịm tim si ngây
Dõi theo gót sen ai, lòng nồng cháy
Mộng mơ ngày, vò chín khúc đêm trường
Than khóc mãi cái thời hồn phất phảng
Luôn khổ đau; giữa muôn ánh mắt xanh
Giữa bụi hồng và rực lửa trời xanh
Chỉ kiếm tìm
Một ánh mắt, một đoá hoa tươi thắm
Một vầng dương của tình yêu sâu lắng

Rồi vội vã nâng niu trên tay yêu
Nụ hoa cam trên trán vợ diễm kiều
Tận hưởng hạnh phúc, vậy mà như mất trí
Hầu rơi lệ
Mà hướng về thảm hoạ đã trôi đi
Thời tráng niên tuyệt vọng thấy héo tàn
Tuổi thanh niên với ngày tháng năm xuân
Cảm thấy, khi hết ảo tưởng cùng hy vọng
Ta già đi vì nặng gánh hận đời
Xoá đi những tì vết và nếp nhăn trên trán
Và say mê nghệ thuật với cuồng du
Khoảng trời xa và biển cả lạc chân
Sống lại thời sôi động ta không ngủ
Va tự bảo trước kia sao sầu khổ
Sao cuồng điên và nay được sống, thở
Một ngày kia, sau năm tháng phôi pha
Giở tình thư đọc lại, mắt lệ nhoà

Và sau hết tuổi già như hoa kia tàn tạ
Tóc điểm sương, tháng, năm rơi lả tả
Nhớ tuổi thơ, những ngày đẹp lụi tàn
Uống hương thừa, ngao ngán vị tân toan
Lập nghiêm, mỉa mai thi sĩ với tình lang
Và khi tới bên nấm mồ câm lặng
Hướng về chúng với lưng tròng lệ rỏ
Các con ta, cũng than khóc nhỏ to

Ôi Thượng đế!
Con người ta trên đường đời rong ruổi
Từ thuở chào đời toả sáng chiếc nôi
Năm tháng qua sầu tư chồng chất mãi
Tới nấm mồ u uẩn, vĩnh biệt đời
Rằng đã sống, tồn tại là thế vây!

Trong niềm vui và tình ái đắm say
Và những phút ngất ngây trong hoan lạc
Đã có phần than van điên loạn
Có men nồng như thế đó hỡi ôi

Than ôi!
Chào đời, sống, mà khát khao tịch diệt
Trưởng thành trong nuối tiếc thuở thiếu thời
Trở về già nuối tiếc tuổi thanh niên
Lúc yên giấc ngàn thu
Lại nuối tiếc tuổi già nua, tiếc cuộc đời

Tôi tự hỏi vậy đâu là hạnh phúc?
Tội nghiệp thay kẻ bất hạnh! - Chính người
Ôi Thượng đế đã ban con hạnh phúc


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)