Thơ » Pháp » Victor Hugo » Chiêm ngưỡng
Đăng bởi hongha83 vào 18/01/2011 20:18
Quand nous habitions tous ensemble
Sur nos collines d'autrefois,
Où l'eau court, où le buisson tremble,
Dans la maison qui touche aux bois,
Elle avait dix ans, et moi trente;
J'étais pour elle l'univers.
Oh! comme l'herbe est odorante
Sous les arbres profonds et verts!
Elle faisait mon sort prospère,
Mon travail léger, mon ciel bleu.
Lorsqu'elle me disait: Mon père,
Tout mon coeur s'écriait: Mon Dieu!
A travers mes songes sans nombre,
J'écoutais son parler joyeux,
Et mon front s'éclairait dans l'ombre
A la lumière de ses yeux.
Elle avait l'air d'une princesse
Quand je la tenais par la main;
Elle cherchait des fleurs sans cesse
Et des pauvres dans le chemin.
Elle donnait comme on dérobe,
En se cachant aux yeux de tous.
Oh! la belle petite robe
Qu'elle avait, vous rappelez-vous?
Le soir, auprès de ma bougie,
Elle jasait à petit bruit,
Tandis qu'à la vitre rougie
Heurtaient les papillons de nuit.
Les anges se miraient en elle.
Que son bonjour était charmant!
Le ciel mettait dans sa prunelle
Ce regard qui jamais ne ment.
Oh! je l'avais, si jeune encore,
Vue apparaître en mon destin!
C'était l'enfant de mon aurore,
Et mon étoile du matin!
Quand la lune claire et sereine
Brillait aux cieux, dans ces beaux mois,
Comme nous allions dans la plaine!
Comme nous courions dans les bois!
Puis, vers la lumière isolée
Étoilant le logis obscur,
Nous revenions par la vallée
En tournant le coin du vieux mur;
Nous revenions, coeurs pleins de flamme,
En parlant des splendeurs du ciel.
Je composais cette jeune âme
Comme l'abeille fait son miel.
Doux ange aux candides pensées,
Elle était gaie en arrivant...
-- Toutes ces choses sont passées
Comme l'ombre et comme le vent!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 18/01/2011 20:18
Có 1 người thích
Thuở chúng tôi cùng ở
Trong ngôi nhà ven rừng
Bụi tường vi run run
Đồi xưa, dòng nước uốn
Cháu lên mười, tôi ba mươi tuổi
Tôi là vũ trụ của con tôi
Dưới vòm cây rậm, xanh tươi
Ôi! ngát thơm mùi cỏ!
Chao! tim tôi rộn rã
Khi nghe cháu nói: Cha ơi!
Cháu làm cho đời tôi tươi
Trời tôi xanh, việc tôi thêm nhẹ
Bao đêm tôi mộng mị
Nghe vui giọng cháu bên tai
Ánh mắt cháu sáng ngời
Làm rạng vầng trán tôi sẫm bóng
Cháu như nàng công chúa
Khi tôi dắt đi chơi
Tìm hoa, cháu luôn tay
Và trên đường, tìm kẻ khó
Cháu cho mà như lấy cắp
Giấu giếm không đẻ ai trông
Chao ôi! bạn nhớ không
Chiếc áo xinh cháu mặc?
Bên đèn tôi, mỗi tối
Cháu chuyện khẽ huyên thiên
Trong lúc lũ bướm đêm
Va vào kính đỏ ối
Thiên thấn soi bóng cháu
Ăn nói thật dễ thương!
Trời đặt trong con ngươi
Ánh mắt không lừa dối
Ôi! từ khi tôi rất trẻ
Đã thấy cháu bên mình!
Đứa con của tuổi bình minh
Của tôi, ngôi sao mai lấp lánh
Nhớ những độ trăng đẹp
Trời cao, vằng vặc soi
Đồng quê, cha con dạo chơi!
Trong rừng, cha con chạy nhảy!
Rồi ngoặt góc tường cổ
Dọc thung lũng, quay về
Hướng theo ánh đèn xa
Như một ngôi sao lẻ
Vừa đi vừa hăm hở
Trò chuyện về đêm trăng
Tâm hồn cháu, tôi chăm
Như con ong gây mật
Thiên thần thơ ngây, hiền dịu
Cháu về đến nhà, rất vui...
Tất cả đã qua rồi
Như mây bay gió thổi