Thơ » Pháp » Victor Hugo » Trọn tiếng đàn
Partout la force au lieu du droit.
L'écrasement Du problème, c'est là l'unique dénoûment.
Partout la faim. Roubaix, Aubin, Ricamarie.
La France est d'indigence et de honte maigrie.
Si quelque humble ouvrier réclame un sort meilleur,
Le canon sort de l'ombre et parle au travailleur.
On met sous son talon l'émeute des misères.
L'Afrique agonisante expire dans nos serres.
Là tout un peuple râle et demande à manger.
Famine dans Oran, famine dans Alger.,
- Voilà ce que nous fait cette France superbe .!
Disent-ils. - Ni maïs, ni pain. Ils broutent l'herbe.
Et l'arabe devient épouvantable et fou.
On rencontre, une femme au fond de quelque trou,
Accroupie, et mangeant avec un air étrange. .
- Qu'est-ce que tu, fais là? . Hé bien, j'ai faim, je mange.
- Ton chaudron sur le feu fume, qu'as-tu dedans?
Ces os, que l'on entend crier entre tes dents,.
Cette chair qu'en grondant ronge ta bouche amère, Qu'est-ce?
C'est un enfant que j'avais, dit la mère.
Les déclamations ne prouvent rien; soyons
Impartiaux; cette ombre est-elle sans rayons?
Vous passez votre à dire que l'on souffre
Partout, et que partout on pleure, et qu'en un gouffre
On gémit, comme un tas d'affamés sur l'écueil,
Et vous criez: Tout est misère et tout est deuil
Tout est misère et deuil?
Quelle erreur- est la vôtre!
Ah çà, vous ne voyez qu'un côté! Voyez l'autre.
Soyons justes. Voyez. Plaisirs, bals, volupté,
Luxe, et l'hiver le Louvre, et Compiègne l'été:
Oui, faites approcher vos vers les plus féroces:
Oseront-ils nier ces palais, ces carrosses,
Ces festins? Est-ce là de la misère enfin?
Est-ce qu'en cette fête éternelle on a faim?
En 'ne montrant jamais que l'indigence, on triche.
Vous étalez le pauvre, eh 'bien, voyons ce riche. Qu'en dites-vous?
Parlez. Est-il assez complet?
Il a ce qu'il convoite, il fait ce qui lui plaît.
Ses désirs sont noyés dans le faste lyrique.
Ah! je voudrais bien voir que- votre rhétorique
Contestât cette aisance auguste, et s'escrimât
A prouver que ce luxe est d'un mince format,
Que cette argenterie est reprochable, et manque
Du poids qui la ferait recevoir à la banque,
Que ces, cochers ne sont point gras, que ces jockeys
Montent, mal galonnés, des chevaux peu coquets,
Et que ces millions, ruisselant sur ces tables
En ivresses sans fin, ne sont pas véritables?
Reconnaissez qu'ici l'on ne manque de rien.
On s'est fait tout-puissant pour être épicurien.
On est un homme heureux. C'est doux. Pas de rebelles.
On est le Jupiter d'un Olympe de belles.
On a Biarritz; veut-on varier le tableau?
Après la mer, les bois; on a Fontainebleau.
Chasses, danses, galas, petits jeux sous les.treilles,
Rougissantes beautés sous les grappes vermeilles;
Puis course au bois; on fut en décembre vainqueur,
Et l'on rêve, et l'on sent pénétrer dans son cœur
Le pur soleil des champs, des fleurs, des prés, des vignes,
L'azur des clairs étangs et la blancheur des cygnes.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Khắp nơi, bạo lực thay cho pháp luật
Xoá bỏ nạn này là giải pháp vô song
Nước Pháp gầy đi vì đói nghèo và sỉ nhục
Đói khắp nơi, Roubaix, Ricamarie và Aubin
Nếu công nhân nghèo đòi cải thiện
Thì họng súng từ bóng tối ra sẵn sàng nói chuyện
Gánh nặng khốn cùng đè cổ công nhân
Châu Phi hấp hối đang trút hơi dưới gót Pháp-Lan
Đói ở Alger, đói ở Oran
Cả một dân tộc xin ăn đang nghẹt thở
Họ nói: "Đó công tích nước Pháp-Lan rực rỡ!"
Không ngô, không gạo. Họ gặm cỏ vàng
Người Ả Rập thành kinh khủng và điên gàn
Một thiếu phụ ngồi xổm đáy sâu một hố
Đang ăn với vẻ lạ lùng dễ sợ
- Mụ làm gì đó? - Tôi đói, tôi đang ăn
- Có gì trong chiếc chảo nóng ran?
Thế những xương mụ nhai sào sạo
Và những miếng thịt răng nghiền trệu trạo?
- Đó là xương thịt con tôi đã lìa trần
Ở đây hoa mỹ chẳng ăn nhằm
Cần vô tư; phải chăng bóng đen kia không mang tia sáng?
Các ngươi để hết thời gian nói khắp nơi con người đau đớn
Khắp nơi than khóc, rên rỉ dưới vực sâu
Như lũ đói ăn trên ghềnh đá thảm sầu
Các người kêu: Tất cả đều khốn cùng và tang tóc!
Tất cả đều khốn cùng và tang tóc!
Ôi, sai lầm thảm khốc
Các người chỉ nhìn một phía! Phía khác là đây
Này xem, hãy công bằng! Khoái lạc, vũ hội, thú vui
Xa hoa, dịp đông tới cung Louvre, ở Compiègne mùa nực
Phải chi hướng đúng mục tiêu những vần thơ trung thực
Chúng đâu dám chối những xe ngựa, lâu đài
Tiệc tùng? Đó phải chăng là nghèo khổ ở trần ai?
Phải chăng nơi lễ hội vĩnh hằng con người bị đói?
Vậy nếu chỉ mô tả khốn cùng, các người cam tâm lừa dối
Các người nói kẻ nghèo, vậy thử nghĩ gã giàu sang
Các người nói sao? Y không sung túc đầy tràn?
Y có những gì y muốn, y làm điều y thích
Ước mong của y ngập trong trữ tình tuyệt đích
A! Ta muốn các ngươi dùng lý thuyết
Chối phăng sự sung túc uy nghiêm
Chứng minh rằng xa hoa ấy chỉ mong manh
Rằng châu báu đó xoàng và thiếu đi trọng lượng
Để nhà băng chấp thuận và chuyển nhượng
Rằng những tên xà ích quả gầy nhom
Giô kề cưỡi những con ngựa kém huy hoàng
Rằng bạc triệu chảy trên chiếc bàn say tuý luý
Không là tiền thật đáng phần chú ý
Lao theo vât chất, người ta sống thoả quyền hành
Sung sướng, dịu êm, không kẻ phản mình
Là chúa tể, trong cung đầy mỹ nữ
Người ta có Biarritz, ai muốn rời số đỏ?
Đi biển về, đã có rừng sâu, đã có Fontainebleau
Đi săn, vũ hội, lễ to, trò chơi nhỏ dưới giàn nho
Nhan sắc rực rỡ bên chùm nho đỏ thắm
Rồi đến buổi chơi rừng. Đang tháng mười hai chiến thắng
Người ta mơ, trái tim thấm đượm cảnh rộn ràng
Của mặt trời thanh khiết đồng quê, hoa tươi, nho thắm, cỏ vàng
Hồ xanh trong vắt và thiên nga trắng muốt