Thơ » Pháp » Victor Hugo » Lá thu
Đăng bởi hongha83 vào 23/01/2011 04:49
Un jour vient où soudain l'artiste généreux
A leur poids sur son front sent les ans plus nombreux.
Un matin il s'éveille avec cette pensée:
- Jeunesse aux jours dorés, je t'ai donc dépensée!
Oh ! qu'il m'en reste peu ! Je vois le fond du sort,
Comme un prodigue en pleurs le fond du coffre-fort. –
Il sent, sous le soleil qui plus ardent s'épanche,
Comme à midi les fleurs, sa tête qui se penche;
Si d'aventure il trouve, en suivant son destin,
Le gazon sous ses pas mouillé comme au matin,
Il dit, car il sait bien que son aube est passée:
- C'est de la pluie, hélas ! et non de la rosée! -
C'en est fait. Son génie est plus mûr désormais.
Son aile atteint peut-être à de plus fiers sommets;
La fumée est plus rare au foyer qu'il allume;
Son astre haut monté soulève moins de brumes;
Son coursier applaudi, parcourt mieux le champ clos;
Mais il n'a plus en lui, pour l'épandre à grands flots
Sur des œuvres, de grâce et d'amour couronnées,
Le frais enchantement de ses jeunes années!
Oh! rien ne rend cela! – Quand il s'en va cherchant
Ces pensers de hasard que l'on trouve en marchant,
Et qui font que le soir l'artiste chez son hôte
Rentre le cœur plus fier et la tête plus haute,
Quand il sort pour rêver, et qu'il erre incertain,
Soit dans les prés lustrés, au gazon de satin,
Soit dans un bois qu'emplit cette chanson sonore
Que le petit oiseau chante à la jeune aurore,
Soit dans le carrefour bruyant et fréquenté,
- Car Paris et la foule ont aussi leur beauté,
Et les passants ne sont, le soir, sur les quais sombres,
Q'un flux et qu'un reflux de lumières et d'ombres; -
Toujours, au fond de tout, toujours, dans son esprit,
Même quand l'art le tient, l'enivre et lui sourit,
Même dans ses chansons, même dans ses pensées
Les plus joyeusement écloses et bercées,
Il retrouve, attristé, le regret morne et froid
Du passé disparu, du passé, quel qu'il soit!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Bỗng một ngày nghệ sĩ với trái tim hào hiệp
Thấy vai đeo năm tháng nặng hơn
Sáng dậy lòng y buồn da diết:
- Tuổi xuân vàng, tiêu hết sạch trơn
Ôi, còn được bao nhiêu! Ta nhìn đáy sâu số phận
Như kẻ phí hoang khóc két tiền đã cạn
Dưới mặt trời gay gắt đến thiêu người
Y gục đầu, như trưa hè hoa cụp hết tươi
Nếu tình cờ trên đường bám theo sự nghiệp
Y thấy cỏ dưới chân ướt như buổi mai trời đẹp
Y nói: "Than ôi, trời mưa! Đâu phải sương rơi!"
Biết bình minh nơi y đã tắt rồi
Thế là hết. Thiên tài nơi y giờ đã chín
Đôi cánh bay đã chạm đỉnh cao vời
Khói đã thưa trên căn lò y nhen nhóm
Sao dẫn đường lên cao và đỡ sương vây
Trên trường đua ngựa y chạy càng hay
Song còn đâu những mê ly thời trẻ
Tuôn tràn trong tác phẩm đã qua
Nhờ tình yêu và duyên dáng bao la?
Ôi! Ai trả cho ta những gì không trở lại?
Y tự nhủ khi tìm kiếm mãi
Những tư duy chợt hiện lúc đang đi
Giúp người nghệ sĩ mỗi chiều về
Lòng tự hào, đầu ngẩng cao vui thích
Y tự nhủ khi mơ mộng lang thang không đích
Nơi đồng nội long lanh, thảm cỏ mượt mà
Hay trong rừng vui tiếng vang xa
Của chim hót lúc bình minh tươi thắm
Hay nơi phố ồn ào, chen lấn
- Vì Paris va quần chúng cũng có vẻ đẹp riêng
Buổi tối, người ta lại qua dọc các bến sông quen
Như triều lên xuống của hào quang và bóng tối
Vượt lên hết, ngay cả lúc tâm hồn đắm đuối
Say sưa nhìn nghệ thuật mỉm cười
Cả khi hát ca, khi suy ngẫm bồi hồi
Khi rạo rực vì ý hay nở rộ
Y vẫn gặp lại niềm tiếc hận lạnh lùng, buồn khổ
Về thời qua đã mất, nỗi hận sầu khôn tả