Đăng bởi tôn tiền tử vào 30/07/2022 23:10
Tôi bước vào ngưỡng cửa trường học,
Lần này không rụt rè,
Như lần đầu tiên tôi biết đọc.
Nhưng thấy hơi buồn,
Vì đã mất Mùa Thi và Mùa Phượng.
Người bạn đầu tiên mà tôi gặp trong đời,
Là hai giờ Việt Văn lớp Đệ Ngũ.
Con người ném những cái nhìn ngờ vực
Trước dự ước quen thân.
Tôi quên những mái tóc đen lánh duyên dáng bờ vai,
Mà ngỡ rằng những khu rừng rậm,
Hay sóng cát trong sa mạc hoàng hôn.
Tiếng nói chập chững,
Thu hút bởi những cặp mắt đen ngòm.
Tôi oán trách thị quan,
Và liên tưởng tôi là thí sinh trong phòng vấn đáp,
Nhưng lại khổ sở nhiều vì không hy vọng
(cái hy vọng sắp đỗ của người được khảo thí ở trường thi).
Hiện hữu là ngỡ ngàng,
Cái ngỡ ngàng quen thuộc,
Thì ra đời không xa,
Vì tôi không thoát ra ngoài cổng trường,
Và cảm thấy thèm thuồng
Cái tên thêu trước ngực,
Mà trước đây tôi đã hờ hững…
Đời là những hạt nước khúc xạ muôn màu,
Bị sức ly tâm của sự sống bắn rời ra trường học.
Tôi bước vào một giới hạn khác,
Một giới hạn viên tròn,
Hướng đời định hình cho nếp sống.
Tôi trở nên chững chạc hơn,
Nghĩ nhiều về thân phận mình,
Là người mẫu
Và quanh tôi là sinh viên Trường Mỹ Thuật.