Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Việt Phương » Cửa mở (1970)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 16/05/2015 22:57
Tôi viết gửi anh
người chưa từng gặp mặt
Anh
Người yêu của người yêu của tôi
Anh đã yêu
như khi loài người biết yêu lần thứ nhất
Một tình yêu mặt trời
Sáng ngời người con gái hai mươi
Nếu cô ấy để tắt tia nắng đó
thì tôi không thể nào yêu cô ấy nữa.
Sau mười lăm năm, cô ấy một lần tâm sự với chồng
Vẫn thường những chiều quê hương gió dọc bờ sông
Hoàng hôn êm đềm
Thoang thoảng hương cau
Những cảnh quá quen
bỗng sống lại nguyên sức sống ban đầu
Xa và bâng khuâng như kỷ niệm
Gần như chính thân thể mình
Một lùm tre rượi xanh
mấy hàng rau cải
chiêm chiếp tiếng gà
Bóng nghiêng nghiêng mẹ già
vương một làn khói bếp
Cô ấy nhớ anh
Tình yêu đầu mở cuộc đời như một bình minh
Hơn cả mặt trời, anh không lặn và không tắt
Chiếu lên tâm hồn cô gái ráng hồng của tình yêu Anh
Và cô ấy không giống bất kỳ người nào khác
Anh sống mãi trong vợ tôi như tiếng hát
Đêm nay nép vào ngực tôi cô ấy nhắc tên Anh
Và tên anh thành lời đẹp nhất
Trong những lời tinh chất Tình yêu.
Tôi viết gửi Anh
người tôi theo
mà chưa từng gặp mặt
Anh
Người đồng chí sớm hy sinh một sáng hè trong vắt