Thơ » Trung Quốc » Minh » Viên Hoằng Đạo
Đăng bởi tôn tiền tử vào 08/02/2019 13:39, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 02/05/2024 15:16
野花遮眼酒沾涕,
塞耳愁聽新朝事。
邸報束作一筐灰,
朝衣典與栽花市。
新詩日日千餘言,
詩中無一憂民字。
旁人道我真聵聵,
口不能答指山翠。
自從老杜得詩名,
憂君愛國成兒戲。
言既無庸默不可,
阮家那得不沉醉?
眼底濃濃一杯春,
慟于洛陽年少淚。
Dã hoa già nhãn tửu triêm thế,
Tắc nhĩ sầu thinh tân triều sự.
Để báo thúc tác nhất khuông khôi,
Triều y điển dữ tài hoa thị.
Tân thi nhật nhật thiên dư ngôn,
Thi trung vô nhất ưu dân tự.
Bàng nhân đạo ngã chân hội hội,
Khẩu bất năng đáp chỉ sơn thuý.
Tự tòng lão Đỗ đắc thi danh,
Ưu quân ái quốc thành nhi hý.
Ngôn ký vô dung mặc bất khả,
Nguyễn gia ná đắc bất trầm tuý?
Nhãn để nùng nùng nhất bôi xuân,
Đỗng vu Lạc Dương niên thiếu lệ.
Lấy hoa dại che nước mắt hoà rượu
Buồn bịt tai không nghe việc mới của triều đình
Bó báo của triều đình bụi phủ
Áo chầu đổi lấy cây hoa về trồng
Hằng ngày làm thơ hơn nghìn lời
Trong thơ không có một chữ lo dân
Người bên cạnh nói, ta thật hổ thẹn
Miệng không thể trả lời, tay chỉ lên núi cao
Từ khi già Đỗ nổi tiếng thơ
Lo vua yêu nước thành trò trẻ
Nói không dùng, im đi không xong
Họ Nguyễn làm sao lại không say suốt ngày?
Nơi đáy mắt chỉ có chén xuân nồng nồng
Đau đớn hơn lệ của chàng trai trẻ Lạc Dương
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 08/02/2019 13:39
Hoa dại che, rượu pha nước mắt
Nghe việc triều buồn bịt hai tai
Báo triều một buộc bụi dầy
Áo triều đem đổi lấy cây hoa trồng
Thơ hằng ngày nghìn dòng chữ nghĩa
Trong thơ không một chữ lo dân
Ta nghe thẹn với người bên
Miệng không đáp nổi, chỉ liền núi xanh
Thơ già Đỗ khi danh đã được
Thành trò chơi yêu nước lo vua
Nói vô dụng, im chẳng qua
Hèn nào họ Nguyễn say sưa suốt ngày
Một chén xuân nồng cay mắt đỏ
Còn đau hơn lệ trẻ Lạc Dương