Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Vương Tuyết Mai » Đêm trắng (2001)
Trái tim e ngại là trái tim kiêu hãnh nhất
Tình rụt rè là tình mãi thuỷ chung
Kiêu hãnh là đang cô đơn đến tận cùng
Không bí ẩn mới là điều khó hiểu
Trong tròn vẹn ẩn giấu ngàn trống thiếu
Đi hết con đường chưa phải hết dở dang
Le lói cũng không có nghĩa sắp lụi tàn
Ấp ủ than hồng lên thành bão lửa
Tôi không ước những tâm hồn toang cửa
Gặp gỡ nhau như bão lớn quay cuồng
Tôi gắn bó với tháng năm giản dị bình thường
Thanh thản bên nhau qua từng ngày thấu hiểu
Bởi quá nồng nàn hôm nay không thể thiếu
Chưa chắc gì tha thiết đến ngày mai
Tôi ước một ngày tay sẽ ở trong tay
Trao nhau trọn niềm vui trên cõi sống
Cùng thắp sáng những chân trời đồng vọng
Cùng sực sôi trong công việc bộn bề
Khao khát có nhau không là nỗi đam mê
Mà khao khát của tình yêu đích thực
Như ta sống đến cạn nguồn sức lực
Hết mình như gió mùa đông như nắng mùa hè
Cỏ lên rồi xanh bờ bãi ven đê
Nhưng ai dám tự tin trước những điều có thể
Có một trái tim nồng nàn da diết thế
Dẫu chẳng bao giờ hết e ngại... người ơi...