Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Vương Duy
漁舟逐水愛山春,
兩岸桃花夾古津。
坐看紅樹不知遠,
行盡青溪不見人。
山口潛行始隈隩,
山開曠望旋平陸。
遙看一處攢雲樹,
近入千家散花竹。
樵客初傳漢姓名,
居人未改秦衣服。
居人共住武陵源,
還從物外起田園。
月明松下房櫳靜,
日出雲中雞犬喧。
驚聞俗客爭來集,
競引還家問都邑。
平明閭巷掃花開,
薄暮漁樵乘水入。
初因避地去人間,
及至成仙遂不還。
峽裡誰知有人事,
世中遙望空雲山。
不疑靈境難聞見,
塵心未盡思鄉縣。
出洞無論隔山水,
辭家終擬長遊衍。
自謂經過舊不迷,
安知峰壑今來變。
當時只記入山深,
青溪幾度到雲林?
春來遍是桃花水,
不辨仙源何處尋?
Ngư châu trục thuỷ ái sơn xuân,
Lưỡng ngạn đào hoa giáp cổ tân.
Toạ khán hồng thụ bất tri viễn,
Hành tận thanh khê bất kiến nhân.
Sơn khẩu tiềm hành thuỷ ôi áo,
Sơn khai khoáng vọng toàn bình lục.
Dao khan nhất xứ toản vân thụ,
Cận nhập thiên gia tán hoa trúc.
Tiều khách sơ truyền Hán tính danh,
Cư nhân vị cải Tần y phục.
Cư nhân cộng trú Võ Lăng nguyên,
Hoàn tùng vật ngoại khởi điền viên.
Nguyệt minh tùng hạ phòng long tịnh,
Nhật xuất vân trung kê khuyển huyên.
Kinh văn tục khách tranh lai tập,
Cạnh dẫn hoàn gia vấn đô ấp.
Bình minh lư hạng tảo hoa khai,
Bạc mộ ngư tiều thừa thuỷ nhập.
Sơ nhân tị địa khứ nhân gian,
Cập chí thành tiên toại bất hoàn.
Giáp lý thuỳ tri hữu nhân sự,
Thế trung diêu vọng không vân sơn.
Bất nghi linh cảnh nan văn kiến,
Trần tâm vị tận tư hương huyện.
Xuất động vô luận cách sơn thuỷ,
Từ gia chung nghĩ trường du diễn.
Tự vị kinh quá cựu bất mê,
An tri phong hác kim lai biến.
Đương thời chỉ ký nhập sơn thâm,
Thanh khê kỷ độ đáo vân lâm.
Xuân lai biến thị Đào hoa thuỷ,
Bất biện tiên nguyên hà xứ tầm?
Trang trong tổng số 1 trang (6 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 27/12/2005 19:14
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi ngày 21/03/2006 04:08
Thuyền câu theo suối luyến non xuân
Đào nở đầy bờ chật bến xưa
Ngồi ngắm cây hồng xa chẳng biết
Tận nguồn suối bạc người không qua
Sơn động chậm trôi dòng khúc khuỷu
Núi hang rộng mở đất bình nguyên
Xa ngắm một miền cây khói toả
Gần xem ngàn nóc trúc hoa chen
Khách Tiều vừa đáp tên thời Hán
Dân chúng còn nguyên y phục Tần
Võ Lăng xưa vốn cùng chung ở
Từ giả vào đây khai ruộng vườn
Trăng tỏ thông ngàn phòng ốc tĩnh
Trời quang mây tạnh chó gà huyên
Kinh động nghe tin tục khách đến
Dẫn về tranh hỏi chuyện làng quê
Bình minh đường phố lùa hoa rụng
Chiều thẳm ngư tiều theo suối về
Trước vì lánh nạn trốn nhân gian
Nghe nói thành tiên không trở ra
Nhân sự láng giềng ai biết đến
Giữa đời nhìn ngắm núi mây xa
Nào biết cảnh linh khó nói nghe
Lòng trần chưa dứt nhớ quê nhà
Rời động không màng sông núi cách
Về rồi sắp đặt chuyến đi xa
Tự cho từng trải xưa không mê
Nào biết núi rừng nay khác ra
Chỉ nhớ lúc xưa vào núi thẳm
Dòng xanh bao thuở vượt rừng mây
Xuân về đây đó hoa và suối
Nhưng suối tiên đâu tìm chốn nào?
Thuyền trôi giữa suối xuân mơ
Bến xưa đào nở đôi bờ ngát hoa
Ngắm cây chẳng biết đường xa
Đến Thanh Khê thấy người qua tình cờ
Lần theo động nước quanh co
Cửa hang mở rộng ai ngờ bình nguyên
Cỏ cây mây khói một miền
Nghìn nhà, hoa, lá trúc chen mịt mù
Truyện xưa có kẻ tiều phu
Áo quần Tần Hán dân cư vẫn dùng
Vũ Lăng sum họp vui cùng
Ruộng vườn chăm chỉ chẳng màng chuyện ai
Nhà im trăng tỏ đêm dài
Xôn xao gà chó ban mai ánh hồng
Chợt nghe khách đến mà mong
Dành nhau thăm hỏi xóm làng quê xa
Sớm mai hoa rụng sân nhà
Chiều hôm ngư phủ vượt qua suối về
Xưa vì lánh nạn rời quê
Gặp chốn tiên chẳng muốn về quê đâu
Ai ngờ người ở núi sâu
Cõi trần xa cách mây sầu giăng che
Cảnh tiên khó thấy khó nghe
Lòng trần chưa dứt muốn về quê hương
Núi sông xa cách đoạn trường...
Về rồi lại muốn tìm đường đi xa
Tưởng rằng không lạc lối qua
Ai ngờ cảnh cũ khác ra lúc nào
Nhớ ngày đã vượt núi cao
Rừng mây cách suối là bao dặm đường
Xuân về đào suối ngát hương
Mịt mùng tiên cảnh biết phương nào tìm ?
Gửi bởi Anh Nguyêt ngày 25/08/2015 16:55
Núi xuân, theo nước thuyền bơi,
Hai bờ đào nở tận nơi bến đò.
Ngắm hoa, đường xá chẳng lo,
Thanh Khê đi tới, trước đò thấy ai!...
Quanh co vào núi đoạn dài,
Bỗng đâu núi mở, đất lài phẳng phiu.
Xa nhìn, cây nấp mây chiều,
Gần, nghìn nhà lẫn vào nhiều trúc, hoa.
Truyền tiều, gốc Hán sanh ra,
Ở lâu, chưa đổi được ra áo Tần.
Vũ Lăng vốn gốc là dân,
Bỏ theo ngoại vật, sống gần cỏ cây.
Trăng soi, phòng bóng thông đầy,
Hừng đông, chó sủa lẫn bầy gà kêu.
Người nghe khách tục, lại nhiều,
Dẫn về, tranh hỏi những điều quê xưa.
Quét hoa sáng sớm rụng bừa,
Ngư tiều theo nước, chiều vừa về đây.
Xưa vào lánh nạn chốn này,
Cảnh tiên, như gặp nên nay không về.
Có người trong núi, ai ngờ,
Ngoài đời chỉ thấy mây mờ núi cao.
Cảnh u linh dễ thấy sao!
Nhưng quê sao vẫn nao nao lòng trần.
Động, rời, sông, núi, qua dần...
Giã nhà, lại tính một lần chơi xa.
Đinh ninh đến chốn đã qua,
Nào hay khe, núi, khác xa bấy giờ.
Núi sâu, vượt, nhớ lờ mờ,
Thanh Khê bao độ cách bờ rừng mây?
Xuân, đào ven suối nở đầy,
Nguồn tiên, khó nhận, tìm nay chốn nào?!...
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 01/03/2016 08:27
Yêu núi xuân thuyền chài đi mãi
Hai bên bờ bến cũ đào trôi
Ngắm hoa chẳng quản xa xôi
Qua Thanh khê chợt thấy người xa xa
Hẻm núi bắt đầu quanh co khúc
Núi mở ra thấy một bình nguyên
Cây xanh, mây khói ở trên
Lại gần ngàn nóc gia liền trúc hoa
Người hái củi nói là người Hán
Dân ở đây chưa hoán áo Tần
Quây quần bên suối Vũ Lăng
Không màng ngoài cõi, siêng năng ruộng đồng
Nhà nhà tĩnh dưới thông, trăng tỏ
Mặt trời lên gà chó xôn xao
Ngạc nhiên khách tục lạc vào
Cư dân cư kéo đến ồn ào hỏi thăm
Tang tảng sáng nhà gom hoa rụng
Chiều dân chài, hái củi trở về
Ban đầu lánh nạn dời đi
Gặp tiên nên cứ ở lì tới nay
Ai mà biết nơi đây người ở
Nhìn cõi trần chỉ có mây mờ
Chốn linh khó thấy khó nghe
Lòng trần chưa dứt, nhớ về quê xưa
Ra khỏi động qua bao sông núi
Lại rời nhà tính tới đi xa
Đinh ninh là nhớ đường về
Nào ngờ nay đã sơn khê khác rồi
Lúc đó nhớ vào sâu trong núi
Qua Thanh Khê không thấy động đâu
Xuân về hoa rụng trôi đầy
Suối tiên chẳng biết tìm nay ngả nào?
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 02/03/2016 13:32
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Trương Việt Linh ngày 16/08/2018 20:08
Theo dòng suối thuyền xuôi mãi miết
Cảnh núi xuân trông tuyệt vời thay
Đôi bờ đào nở hoa tươi
Cánh hoa đưa lối thuyền về bến xưa
Ngắm cây thắm mãi xa chẳng biết
Đến Thanh Khê lại được gặp người
Dòng quanh hẻm núi lần theo
Mở toang cửa động đất trời mông mênh
Xa trông thấy mây lồng cây lá
Gần lại xem nhà phủ hoa tre
Xưa đây dân Hán người tiều
Áo quần chưa đổi vẫn theo thời Tần
Suối Vũ Lăng quây quần chung sống
Vui ruộng nương chẳng bận chuyện ngoài
Rừng thông nhà vắng trăng soi
Ánh dương vừa ló xôn xao tiếng gà
Nghe khách tục rủ ra tiếp đón
Giành hỏi thăm chuyện xóm làng quê
Sáng mai trước ngõ quét hoa
Chiều hôm tiều mục chèo ghe quay về
Xưa lánh nạn tìm nơi đất sống
Rời nhân gian gặp chốn thần tiên
Non sâu người ở lạ lùng
Núi mây mờ mịt cõi trần mù xa
Chốn tiên vốn dễ mà nghe thấy
Nặng lòng trần vời vợi nhớ quê
Rời hang qua mấy suổi khe
Nhân gian mù mịt u mê muôn trùng
Lại rời nhà toan lần tìm lối
Lòng đinh ninh sẽ tới chốn xưa
Suối khe thay đổi khôn ngờ
Non sâu thăm thăm ngẩn ngơ khó về
Rừng mây cách Thanh Khê bao mấy
Trí đã quên lòng thấy hoang mang
Đầy dòng đào rụng hoa xuân
Nguồn tiên lãng đãng mông lung đâu tìm
Gửi bởi Tạ Trung Hậu ngày 30/08/2019 04:08
Rẻ nước thuyền câu dạo núi chơi
Bến xưa hai phía rợp đào tươi
Một màu hồng thắm giăng xa mấy
Đến tận khe xanh chẳng thấy người
Lần bước quanh co hang núi sâu
Mở ra nghiêng cánh đồng xanh màu
Nhìn xa một đám cây mây phủ
Hoa trúc nhà ai rợp lối vào
Tên Hán tiều phu chưa có quên
Áo Tần dân chúng giữ y nguyên
Vũ Lăng xưa vốn là nơi ở
Cùng bỏ về đây vui cảnh điền
Trăng tỏ tùng reo phòng ốc lặng
Trời quang mây tạnh chó gà huyên
Kinh ngạc hay tin khách đến nhà
Dẫn về thăm hỏi chuyện quê xa
Ngư tiều xuôi nước chiều về xóm
Lối ngõ rực màu sáng quét hoa
Phải chốn người xưa lánh cõi đời?
Thành tiên sao chẳng trở về chơi
Có ai biết được người trong núi
Mãi ngóng trần gian mây vắng soi
Tiên cảnh dễ gì quen biết ai
Lòng trần vương vấn nỗi quê hoài
Mặc sông núi cách rời hang động
Về lại rồi đi một chuyến dài
Đinh ninh quen thuộc con đường cũ
Ghềnh thác đâu ngờ đã đổi thay
Còn nhớ ngày xưa lên núi cao
Rừng mây, suối biếc mấy phen vào
Dòng hoa đào đã theo mùa mới
Biết kiếm nguồn tiên tại chốn nao