Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Vũ Thiên Kiều » Đói những ngọn môi (2014)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 06/12/2015 14:19
Em thức giấc khi nghe hương tràm dìu dịu hôn lên môi lên mắt. Ngày mới đã bắt đầu. Ngày mới của những lo toan, bận bịu nhưng cũng đầy háo hức. Em đã thức như thế từ bao ngày rồi nhỉ?
Em ngắm con Kiến nhẫn nại bò dưới đất. Nó tìm gì? Nó một mình trên con đường rộng thênh thênh và đầy những hiểm nguy đón đợi.
Nếu nhỡ trên mạch di chuyển ấy ngẫu nhiên có một bàn chân đang bước. Nếu nhỡ trên mạch di chuyển ấy có một dòng nước nóng ai đó vừa tráng ly đổ xuống.
Nếu nhỡ…
Kiến không có cánh để bay. Dường như nó hiểu mỗi cuộc du hành thì xác suất của sự an toàn trở về tổ là rất thấp. Thế nên, nó miệt mài tìm những con đường ngoằn nghèo thậm chí là có địa hình hiểm trở để mỗi lần ra đi lại nguyên vẹn ngày trở lại.
Nó cũng mơ lắm một xa lộ cho tất cả các loài vật được tự do tung tăng cất bước mà không phải sợ gì.
Nó cũng mơ lắm một con đường xiu xíu dành riêng cho các loài Kiến.
Mỗi ngày, từ những con đường ngoằn nghèo hiểm trở ấy nó đã bì bõm lặn lội đi tìm thức ăn tha về tổ dự trữ. Những thức ăn ấy cũng chẳng có gì là của ngon vật lạ. Đó có thể chỉ là một hạt gạo, một hạt đường vừa rơi vãi hoặc là một cọng rau, một vỏ củ ai đó vừa vứt bỏ.
Nếu lúc xuất hành ra đi gian khổ một thì nẻo về còn khó khăn vất vả gấp trăm lần. Kiến phải gồng mình lên để kéo hạt gạo đi theo hướng giật lùi, kéo chán thì đẩy, đẩy chán lại ngoạm ngang eo hạt gạo mà tiến. Đây thật sự là một cuộc chiến thử thách tính kiên trì của Kiến. Vừa thồ vừa quan sát chọn lối đi an toàn cho tính mạng và tài sản vừa nhặt được. Cứ thế cứ thế Kiến đi. Có ai đồng hành cùng với Kiến? Có ai nhìn thấy nó lúc hoàn thành sứ mệnh khi đặt chiến lợi phẩm nằm gọn trong tổ. Rồi như không biết mệt mỏi, cũng không kể lể báo cáo thành tích, nó lại âm thầm hối hả với chuyến tiếp theo. Một câu hỏi chợt nảy ra: Kiến có ngủ không nhỉ? Chỉ thấy nó rất cần mẫn lao động, cần mẫn lao động một cách đáng nể. Và sự nỗ lực của những bàn chân, bàn tay bé xíu như không thể bé hơn được nữa đã viết lên câu ca dao để đời mà ai cũng thuộc lòng: “Kiến tha lâu đầy tổ”.
Em bẻ một mẩu bánh để nhẹ nhàng trước đường đi của Kiến.
Em hít một hơi thật dài hương tràm và dắt xe ra cửa.
Em đi làm bằng con đường của Kiến!