Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Vũ Từ Trang
Nắng vỡ oà đôi bờ cỏ ướt
dải đê dài nhớ gót chân em
chiều mỏng mảnh như trái cây chín vỡ
em có về lối ngõ tơ giăng...
Áo mỏng quá, đường trập trùng sương khói
mắt em buồn xanh lả lá cây
em có chờ anh, em có đợi
trời yêu ai ngồn ngộn mây bày
Muốn cắt trời xanh may áo cho em
khoác đám mây kia lên mái tóc ngoan lành
muốn ru em trong vòng tay vụng dại
lại ngỡ ngàng con đường xa xăm...