Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Vũ Hoàng Chương » Đời vắng em rồi say với ai (1971) » Tuổi học trò
Đăng bởi Vanachi vào 25/06/2005 21:17
Những đêm đông buồn trăng vắng
từ nơi vô hình yên lặng
Muôn tiếng than dài đưa vẳng
tung bay rẽ đám mây mù
Lướt qua hồ rộng
mà bờ khuya đã chìm trong sương trắng
Hay vờn rung bóng tối
nơi rừng sâu hồn gió vi vu...
Phải chăng anh
phải chăng điệu sầu thương theo gió vi vu
Của nước non yêu nhớ mùa thu?
Nhớ tiếc những ngày thu lại
mang theo vẻ buồn tê tái
Nhưng thật dịu dàng êm ái
như chuông chiều thoảng mây qua
Như giòng suối mơ hồ
ẩn hiện bên sườn non, mê mải
Rừng cây xanh bờ cỏ biếc,
véo von cùng tiếng chim ca;
Vẻ buồn bông lông kín đáo
não nùng như khúc bi ca
Của khách phiêu linh dưới bóng tà!
Tia sáng mùa thu mờ dịu
thoảng lướt rừng khô gió yếu
Man mác nhẹ nhàng như liễu
buồn như hơi thở cuối cùng.
Ôi sắc đẹp gợi hồn Thơ
bao vẻ thanh cao huyền diệu!
Cho nên lòng Cảnh-vật
vì thu say đắm đã từng rung
Như lòng ai kia
dưới ngón tay hồng người ngọc từng rung
Xa chìm nơi biển mộng Tình-chung.
Nhưng tiếc mùa thu năm ấy
cũng vì non sông đã thấy
một nàng tươi xinh lộng lẫy
với rèm thơ ấu mờ che
Buông nhẹ gót đào non
trên thảm cỏ sương đầm gió chạy
Hay trên đường lau sóng lượn
rồi bên bờ suối pha lê
Thoắt dừng chân
nàng múc trong tay ngà muôn hạt pha lê
Tưới cảnh chiều hôm ánh sáng về.
Hay lúc tà huy lưu luyến
nơi ngàn cây xa gió chuyển
Như tiên nga vườn Thượng-uyển
tả tơi làn tóc đưa hương
Lóng lánh áo hồng nâu
như thêu gợn muôn đường kim tuyến
Dưới khe lá rừng thu vắng
hoàng hôn hấp hối còn vương
Nàng thơ ngây ngồi nhặt lá
trên đồi cỏ úa còn vương
Giữa rừng thu dịu trắng hơi sương...
Ngày nay phía ngàn trơ trọi
hoa cỏ âu sầu than gọi
Cùng bóng chiều hôm thăm hỏi:
nàng tiên thu trước giờ đâu?
Để riêng hiu quạnh non sông
suối bạc mây hồng mong mỏi.
Thu đi nàng vắng bóng
ngày đông lạnh lẽo chảy càng lâu.
Biết chăng, nàng tuyệt sắc,
cảnh yêu người tình thắm dài lâu
Vì nàng đi mang vết thương sâu?
Thi sĩ buồn chung với cảnh
nên khi đêm tàn sao lạnh
Ngắm khoảng xa vời hiu quạnh
xót cho thân thế phù du
Mến tiếc nơi lầu cũ người xưa
mà nay tôi phải lánh
Tôi thường vẳng tiếng than dài
trong hồn gió vi vu.
Phải chăng anh
phải chăng điệu sầu thương theo gió vi vu
Của lòng tôi yêu nhớ Kiều-Thu?