Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Vũ Hoàng Chương » Đời vắng em rồi say với ai (1971) » Tuổi học trò
Kèm cho cả nhà học
Đã có thày giáo riêng.
Anh qua lại khuya sớm
Chỉ vì: “Anh yêu em.”
Nhà đông người vui nhộn
Chẳng ai còn nhớ ra
Nơi này anh có mặt
Vì đâu? từ bao giờ?
Em là gái lớn nhất
Mà chưa lớn bao nhiêu
Cậu mợ so đôi tuổi
Thì anh hơn em nhiều
Một Tết, hai, ba Tết,
Thời gian như rượu say
Tình yêu như mật ngọt
Thấm bao giờ không hay...
Bài toán khó, em hỏi,
Trêu cợt, anh lắc đầu:
“Em hỏi thày giáo chứ;
Anh biết làm toán đâu!”
Em giận không cười nữa:
“Thôi thế anh về đi!”
- “Trời! anh về sao được,
Bên ngoài đêm đã khuya!”
“Ờ nhỉ!” em hốt hoảng
Trông ra phía hàng hiên...
Mây trời như nín thở,
Trăng hạ tuần vừa lên.
Bên này phía bàn học
Anh không nhìn thấy trăng
Nhưng mắt em vời vợi
Chứa cả mấy cung Hằng.
Thẫn thờ anh đứng dậy
Đến gần em, dỗ dành.
Hiểu ý người trong cuộc
Mây ngoài trời bay nhanh.
Trăng vơi mà vẫn tỏ,
Giận nhau càng yêu thêm.
Run rẩy, anh ngâm khẽ
Rằng: Hăm mốt nửa đêm!
Chuông đồng hồ phụ hoạ
Thành bản nhạc Tình-si.
Hai đứa lại ngồi học
Nay mai rồi sắp thi.
Chẳng bài toán nào khó
Hơn bài toán đôi ta:
Nhân lên hay cộng lại
Cho đêm dài mãi ra?
Sao không đêm bất tận?
Để anh ngồi luôn đây
Nhìn em và vuốt tóc
Chờ môi dâng rượu đầy!
Anh đặt lại con số
Em vẽ lại góc vuông...
“Xong rồi!” Anh ném bút,
Cười vui như điên cuồng.
“Này nhé, anh hăm mốt;
Em cũng tròn mười lăm.
Chỉ có mỗi một cách:
Từ đây duyên trăm năm.”
“Trăm năm!” em hỏi lại;
“Đêm dài đến thế sao?”
Đồng hồ điểm hai tiếng
Giữa hai bàn tay trao...
Giòng đời rót hạnh phúc,
Bao nhiêu đêm ngồi kề
Bấy nhiêu vòng khăng khít
Buộc đôi hồn si mê.
Rất nhiều sớm chủ nhật
Anh xuống phố lang thang
Rồi đến chiều, đến tối
Cũng không về “rừng hoang”.
Ôi, khu rừng Bách thảo,
Quán trọ đời thư sinh,
Hươu nai hoa cỏ đẹp
Nhưng bằng đâu Quê Tình!
Những trưa hè nóng bức
Cả nhà đều ngủ yên
Phòng học mênh mang quá,
Chỉ còn anh với em.
Những chiều đông rét mướt
Cả nhà ngồi vây quanh
Bàn ăn khói nghi ngút,
Gần em vẫn có anh.
Những tối đi coi hát
Cải lương từ Nam ra,
Hẹn hò nhau hai đứa
Cùng đi với cả nhà.
Hà Nội sân khấu lớn
Tuồng diễn “Bàng quý phi”.
Bao giọt lệ đa cảm,
Lòng xuân tuổi dậy thì!
Hết lời anh khuyên giải
Em vẫn chẳng nguôi cho
Từ đây em hờn giận
Nhiều hơn, làm anh lo.
Nhưng anh rất tin tưởng
Nơi tình yêu nhiệm mầu.
Lòng em càng lắng xuống
Hình anh càng khắc sâu!
Gánh hát dời xứ Bắc
Cơn khủng hoảng tan dần
Chỉ còn một thiếu nữ
Yêu anh chàng thi nhân!
Coi chàng hơn bạn thiết
Coi chàng hơn anh trai
Từ lúc còn thơ ấu
Thoắt đã bốn năm rồi.
Chàng vẫn như chiếc bóng
Qua lại bước êm ru.
Thịt da nào gợn sóng
Vang dội tên: Kiều Thu!
Kiều Thu ơi, thơ viết
Trăm ngàn vần cho em
Cũng chỉ là tiếng đập
Từ sâu thẳm trái tim.
Cho đến ngày Tận thế
Tình ta như Buổi đầu
“Anh yêu em” ba chữ
Cùng trời đất dài lâu.