Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Vũ Hoàng Chương » Thơ say (1940) » Lỡ làng
Đăng bởi Vanachi vào 05/06/2005 13:46, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi karizebato vào 02/09/2009 04:27
Hoa trắng đầy mồ
Não nuột tiếng ai vừa khóc?
Sương vẩn đục
Khói mơ hồ
Nhìn quanh: chiều xám với tha ma!
Vắng tanh! ôi, chiều, nơi tha ma!
Nhưng đâu đây ai khóc gần hay xa
Mà thảm thiết hay thu vừa nức nở?
Không, không phải giọng hờn trong sắc úa
Không, cũng không âm nhạc của màu phai
Tiếng mùa thu ta lắng đã quen tai
Nhưng gió tắt mà sao còn động cỏ
Hoa lung lay, vật vã nắm hương tàn
Hay tiếng khóc dâng lên từ đáy mộ
Của muôn đời chưa nín hận lìa tan?
Ngậm ngùi u uất
Não nuột than van
Oán thương chi mà cay đắng muôn vàn?
Ta chẳng biết nhưng ai mà biết được
Chân đứng lại hồn trôi vào thuở trước
Tưởng chừng nghe thánh thót lệ người xưa
Hán Minh Phi muôn dặm đất Thuyền Vu
Tiếc cung điện Trường An còn nức nở
Ai vụng tính để cung đàn lỡ dở
Ai quên lời sai hẹn lúc chia tay
Mắt mòn trông ải nhạn khói mây bay
Ngậm ngùi u uất
Não nuột chua cay
Oán thương chi mà xương máu tràn đầy
Sao tiếng khóc còn dâng thê thiết mãi?
Bóng chiều buông đã lạnh kín tha ma!
Từ cõi âm còn vẳng đến lòng ta
Niềm di hận của ai người bạc mệnh
Tay run rẩy nhưng không vì gió lạnh
Bỗng để rơi trên cỏ nắm vàng hương
Ta vừa thấy một linh hồn mỏng mảnh
Níu vai ta đòi trả lại yêu đương
Lòng chơ vơ rùng rợn nỗi kinh hoàng
Lời cay đắng tưởng vô cùng bất tuyệt
Ngậm ngùi thống thiết
Rầu rĩ thê lương
Tiếng nức nở trên vai nhường rỏ huyết
Niềm oán hận càng nghe càng rõ rệt
Ôi, trăm đau nghìn tủi quá bi thương!
Chiều hôm nay ta viếng mộ một tình nương