muôn thủa Không Gian đã tự dành
lấy một màu XANH.
mặc dầu cũng chia đi
cả trăm ngàn sắc điệu
từ Xanh phới bích ti
đến Xanh rờn lục liễu
và Xanh lam mặt biển sườn non.
màu da Nhân Loại chỉ còn
Đỏ, Trắng, Vàng, Đen,
bốn cửa lên trời của tháp Babel
hay bốn con đường thẳng tắp
chưa đủ sức tìm ra điểm gặp
qua mớ bòng bong ngôn ngữ trần gian?
thịt xương thế kỷ Điêu-tàn
vẫn gói ghém bằng muôn thắc mắc.
có thật ĐỎ cùng XANH là hai Đối Sắc?
nên giống người da Đỏ với trời Xanh
một thủa gác chân nhau tương đắc
cùng say sưa nếm chung làn khói đặc
giơ cao chiếc điếu Hoà Bình
giữa khu rừng gái trinh.
nhưng họng núi đêm nào xưa lưu huyết...
màu Hồng Ngọc còn than van bất tuyệt:
Colorado... Colorado...
tiếng bi thương vọng khắp mảnh dư đồ.

hay màu TRẮNG mới là Tổng Sắc?
như Bạch Hải, Bạch Sơn,
     tuyết in mây vằng vặc.
màu chứa bên trong đủ mọi màu
cả ngoại hồng, cực tím cũng gồm thâu.
ánh sáng Trắng hiện nguyên hình mỹ nữ
cung ngà điện ngọc rèm châu.
tam lăng kính đã làm nên huyền sử
Đại Tây Dương hai ngả một sân chầu...
ruổi sát khí quanh làn da ưu đãi
người giống Trắng mở đường lên cắm trại,
nắm trong tay chìa khoá Biển Dâu
mà chẳng riêng chi ở mặt Địa Cầu.

nhưng nếu hỏi: Sắc nào là Chính Sắc
ở trung tâm, nơi phân phối hào quang?
thì mấy ngả văn minh trầm mặc
theo khói nguyệt với hương trà gợi nhắc
sẽ rung lên chỉ một tiếng: VÀNG.
giữa khoảnh khắc
đá Trường Sơn bày thế trận
đảo Trường Kỳ tro bụi đi hoang;
Hán Sở hay Tần Tấn?
Trường Thành đo ý Trường Giang.
ôi Sắc Hoả Hoàng!
màu da lửa sống hiên ngang
của Siêu Thoát, của Suy Tư, Nhập Định,
giao thoa những nét gươm đàn
những nét chữ bên đèn say tỉnh.
nếu lại hỏi: Sắc nào trên Tuyệt đính?
hẳn sẽ dồn vang nhịp trống ngũ lôi
như vó ngựa đập liên hồi
thúc sa mạc sầu miên cởi giấc mê truyền kiếp
mắt ngẫu tượng cháy bừng lên thông điệp
bao nhiêu kẻ vong thân từ phút nằm nôi
đều được ánh kim cương mặc khải rồi.
đai Xích Đạo tiếc gì hoa rải sắc
vì chỉ có màu ĐEN là Tuyệt Sắc
mà thôi...
trang giấy còn khoe TRẮNG, khoe VÀNG khoe
                    ĐỎ nữa sao?
khi đã giòng ĐEN rót mực vào
cũng là rót cả một niềm đau rưng rức.
nổi Tiềm Thức, hay chìm Ý Thức?
vẫn Thiên Thu nhận diện U Buồn.

chợt vỡ tan tành mọi thứ khuôn
từ những tế bào nằm im phăng phắc
nghe thoáng gợn bước chân Di Lặc.
hai mươi lăm thế kỷ nữa rồi đây
trái tim Nhân Loại sa lầy
men kỳ thị máu pha bùn đã sặc...
bao thành kiến với bao nguyên tắc
ào xuống, chen nhau một chuyến đò.
những tiếng kêu loảng xoảng
     những dây trói dằng co
tranh nhãn hiệu là Vua hay là Giặc...

chừ mới biết đâu là Phương Bắc
khi địa bàn gẫy vụn dưới cơn giông.
chừ mới biết đâu là Chân Sắc
Khi nấm độc dành cho HOÀNG với HẮC
cũng sắp mang đi cả BẠCH theo HỒNG.
trời XANH vội tới Cửa Không
trút màu da... Cõi Đại đồng mở toang.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]