Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Võ Văn Trực » Trận địa quê hương (1972)
Đăng bởi Cammy vào 19/06/2008 00:48, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 17/04/2022 14:31
Một đầm sen bát ngát
Nở ngàn đoá ca dao
Đã vút thành đỉnh cao
Tiếng ru hời quê mẹ
Tiếng vang muôn thế hệ
Từ mảnh đất làng Sen.
Bác như vì sao lên
Trong đêm hè yên lặng
Giữa ngàn câu hát giặm
Man mác luỹ tre làng,
Bác như mảnh trăng vàng
Hiện tròn sau khóm trúc.
Nghe tứ bề rạo rực
Khung dệt hát tự tình,
Bác như buổi bình minh
Mặt trời lên rực đỏ.
Nghe xôn xao ngọn gió
Hoà thắm điệu dân ca
Nâng cánh cò bay xa
Trên đồng vàng bát ngát...
Mang lời ca mẹ hát
Như mang niềm tự hào
Bác đi khắp năm châu,
Hương xóm làng đầm ấm
Ấp giữa lòng sâu thẳm
Hình ảnh nước non yêu
Vượt qua bao hiểm nghèo
Bác tìm ra chân lý.
Ngày trở về quê mẹ
Bác nói với đồng bào
Bằng tục ngữ, ca dao
Giọng Bác còn bổi hổi:
Tiếng Việt Nam nghìn tuổi
Vẫn vô cùng trẻ trung
Tựa dòng Lam biếc trong
Chở điệu hò sâu thẳm
Xuyên thời gian bất tận
Đổ dồn về biển khơi.
Bác đi suốt cuộc đời
Trong lời ru quê mẹ
Từ khi còn tấm bé
Đến phút ngậm môi cười
Bác như vì sao dời
Dời trong đêm hát giặm
Bác như vầng trăng ẩn
Ẩn trong khúc ân tình.
Bình minh những bình minh
Bác hoà trong ánh sáng.