Chưa có đánh giá nào
Đăng ngày 01/03/2019 02:17, số lượt xem: 283

Bất cứ cái gì cũng bắt đầu từ không có gì
rồi rất bé nhỏ, rất khó nhận ra
rồi lớn dần lên, rất khó nhận ra đang lớn dần lên
rồi bắt đầu cảm thấy, cảm thấy ngày càng rõ rệt
rồi đến lúc thấy khó chịu, càng ngày càng khó chịu
rồi tưởng không thể chịu nổi mà vẫn phải chịu nổi
vì không có cách nào khác cả
nếu không chịu được thì sẽ không tồn tại.

Bất cứ cái gì đến một mức nào đó thì cũng thành bệnh tật
khó chịu trở thành đau đớn, đau đớn trở thành kinh khủng.
Những cơn đau cách nhau. Những cơn đau liền nhau.
Những cơn đau rất đau. Những cơn đau làm ta biết đau.
Những cơn đau chợt dứt, tưởng chừng khỏi hẳn.
Những cơn đau tái phát bùng lên khác lạ và nặng nề hơn.

Bệnh đã quen thuốc: thuốc đã nhờn.
Người đã quen đau: đau đã chán.
Máu chảy mất đi
từng giây
không cầm được.
Máu chảy mất đi
từng phút
không cầm được.
Máu chảy mất đi...
không cầm được...

Sự tồn tại đợi chờ cái chết
tình yêu chấm hết đợi chờ
điều thần kỳ
điều thần kỳ
điều thần kỳ
không thể có trong mơ
càng không thể có trong thơ.

Hết đau cảm thấy thật đáng ngờ.

Hà Nội, 5/08/2012.