Thơ » Việt Nam » Trần » Trần Nguyên Đán
Đăng bởi Vanachi vào 03/09/2008 09:16
黼冕桓圭心已灰,
風霜安敢閉寒梅。
白雲高壘山扉掩,
紫陌多歧我馬隤。
蕙帳勿驚孤鶴怨,
蒲輪好為下民迴。
昌期社稷天方作,
肯使先生老碧隈。
Phủ miện hoàn khuê tâm dĩ hôi,
Phong sương an cảm bế hàn mai.
Bạch vân cao luỹ sơn phi yểm,
Tử mạch đa kỳ ngã mã đồi,
Huệ trướng vật kinh cô hạc oán,
Bồ luân hảo vị hạ dân hồi.
Xương kỳ xã tắc thiên phương tác,
Khẳng sử tiên sinh lão bích ôi.
Nói chuyện áo gấm mũ thêu và ngọc hoàn khuê lòng đã lạnh như tro,
Gió sương đâu dám giam cầm cây mai lạnh.
Mây trắng chồng cao, cửa non khép kín,
Đường tía nhiều ngả, ngựa ta đã mỏi.
Trong chướng huệ chớ sợ chim hạc cô đơn oán giận,
Bánh xe cỏ bồ hãy vì dân mà quay trở lại.
Xã tắc đương hồi thịnh, trời cũng giúp vì,
Đâu chịu để tiên sinh già đi ở chốn non xanh!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 06/01/2019 11:50
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 25/11/2019 04:24
Gió sương đâu dám cầm mai lạnh,
Áo gấm ngọc hoàn lòng lạnh tro,
Mây trắng chồng cao, cài kín cửa,
Lợi danh nhiều lối, mỏi chân ta.
Cô đơn chim hạc trong màn huệ,
Quay lại vì dân xe cỏ bồ.
Trời giúp sơn hà đương lúc thịnh,
Non xanh đâu chịu để ông già!