Thơ » Việt Nam » Tây Sơn » Trần Danh Án
乾坤浪泊半衰翁,
身似浮雲鬢似蓬。
禿筆幾枝吟思淺,
寒窗一盞旅懷濃。
淋鈴何處傷心雨,
籧籜終宵聒耳鳴。
冷落單裯酬復醒,
木蘭花外遠山鐘。
Càn khôn lãng bạc bán suy ông,
Thân tự phù vân mấn tự bồng.
Thốc bút kỷ chi ngâm tứ thiển,
Hàn song nhất trản lữ hoài nùng.
Lâm linh hà xứ thương tâm vũ,
Cử thác chung tiêu quát nhĩ minh.
Lãnh lạc đơn trù thù phục tỉnh,
Mộc lan hoa ngoại viễn sơn chung.
Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 25/04/2014 18:31
Trời đất lênh đênh, lão dật dờ,
Mình như mây nổi, tóc bơ phờ!
Song vài chén lạnh, say tình khách,
Bút mấy cây cùn, cạn tứ thơ!
Từng tiếng lòng đau rơi giọt nước...
Suốt đêm tai lắng rụng tàu mo!
Chăn đơn phủ lạnh, say rồi tỉnh,
Ngoài cỗi mộc lan, chuông núi đưa...
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 05/12/2018 09:43
Lênh đênh trời đất, già suy,
Mình như mây nổi, tóc tai bơ phờ!
Cùn cây bút, cạn tứ thơ!
Song vài chén lạnh, tình hờ khách say,
Giọt rơi từng tiếng lòng đau,
Suốt đêm tai lắng rụng tàu mo cau!
Chăn đơn phủ lạnh, tỉnh say,
Mộc lan ngoài cỗi chuông rày núi đưa...
Lênh đênh trời đất yếu già chung,
Thân tựa mây trôi tóc rối tung.
Bút trụi mấy cây ngâm tứ cạn,
Đèn tàn một chén trọ buồn hung.
Đâu nơi tí tách mưa thương xót,
Trọn tối mo nang gió bập bùng.
Lãnh đạm chăn đơn say lại tỉnh,
Mộc lan ngoài núi vẳng chuông rung.
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 18/01/2021 14:12
Bồng bềnh trời đất cảnh bơ vơ
Tóc rối thân gầy dạ ngẩn ngơ
Song lạnh vài ly buồn đất khách
Bút cùn mấy ngọn cạn hồn thơ
Tròn đêm tai lắng tàu mo rụng
Từng tiếng lòng đau giọt nước khua
Phủ lạnh chăn đơn, say lại tỉnh
Lan cằn mấy gốc tiếng chuông đưa