Muốn vật thân ta nghĩ lại càng,
Nỗi mình trông thấy cóc ngồi hang.
Áo sồi một tấm trời che đậy,
Hang thẳm mây từng đất mở mang.
Giếng ếch nó thèm đua lặn hụp,
Cung Thiềm riêng ở mặc nghênh ngang.
Nghiến răng sấm dậy chừng ra cửa,
Lưỡi quét xong rồi khiến thảy tan.


Lo sợ dân chúng nổi loạn do sự kiện Trung thiên dịch, Bố chánh Bùi Xuân Nguyên truyền bắt Cao Vân và bà vợ cùng với người đệ tử Nguyễn Nhuận hạ ngục. Hôm bắt Trần Cao Vân lập lời khai trước công đường có trải chiếc chiếu, bỗng từ đâu có một con cóc nhảy vào. Muốn hạ nhục Cao Vân, Bố chánh Nguyên bảo ông phải làm bài thơ vịnh con cóc. Cao Vân viết ngay, đọc qua biết Cao Vân có ý mỉa mai và ngạo mạn sỉ vả mình, Bố chánh Nguyên truyền đem phạm nhân tra khảo bảo cung khai về tội xúi dân làm loạn, nêu lên thuyết Trung thiên dịch. Nguyên lại đệ trình về kinh xin tuyên án tử hình Trần Cao Vân, nhưng nhờ có một số người muốn che chở, cho nên bản án được phê 3 năm khổ sai. Cao Vân bị giam tại ngục Bình Định, bà vợ cũng bị phạt tù và riêng thân phụ của ông bị phạt 40 đồng vì đã không dạy dỗ con nghiêm chỉnh.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]